Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 673. Phân chia thu hoạch

Chương 673. Phân chia thu hoạch
Lúc này đặt dày đặc trên bàn, chiếm toàn bộ không gian trên bàn gỗ, nhìn có hơi đồ sộ.
Nhan Khai nhìn những cái túi trữ vật này, trong mắt ngầm hiện lên chút sốt ruột, dường như thấy được một số lớn Linh Thạch sắp tới tay.
Bởi vì có chút cơ duyên, lúc ở Luyện Khí kỳ, gã hơi giàu có, so với tu sĩ khác thì không hề thiếu Linh Thạch.
Nhưng sau khi tấn thăng lên Trúc Cơ, tất cả cũng khác đi.
Giá cả đan dược, pháp khí, các loại tài nguyên đột nhiên bị nâng lên cao rất nhiều, khiến cho gã không thể tính toán tỉ mỉ, bình thường tu luyện đan dược cần dùng, một tháng chưa chắc có thể dùng được mấy viên.
Tốc độ tăng trưởng tu vi chậm như rùa bò.
Cho nên hiện tại Nhan Khai vô cùng thiếu hụt Linh Thạch, thời gian bình thường sau tu luyện, cũng tốn hơn một nửa trên việc kiếm Linh Thạch.
Bây giờ đi theo sau lưng Lưu Ngọc, dễ dàng có thể có một món Linh Thạch lớn như thế, có thể nào không vui mừng cho được?
Đồng thời, gã càng thêm chắc chắn mình đã quyết định đúng đắn.
"Bắt đầu đi."
Lưu Ngọc nhìn ra sự sốt ruột trong mắt Nhan Khai, nở nụ cười, nói.
Trên thực tế, phàm là tu sĩ không từ bỏ tu luyện Trúc Cơ, bình thường đều tương đối thiếu Linh Thạch, đây là chuyện vô cùng bình thường, cho nên hắn cũng không thấy có gì kỳ quái.
"Vâng, sư huynh."
Giang Thu Thủy lên tiếng, sau đó mở từng túi trữ vật ra, đổ đống tài nguyên bên trong ra, bắt đầu kiểm kê.
Nàng ta ở bên trong phường thị một khoảng thời gian dài, đối với giá cả của các loại tài nguyên vô cùng quen thuộc, để nàng ta tiến hành kiểm kê định giá là không còn gì thích hợp hơn.
Tu sĩ Luyện Khí, trên người có rất ít, nhiều hơn nữa cũng chỉ chừng một ngàn Linh Thạch, ít thì ngay cả một trăm cũng không tới.
Tất cả tài nguyên cộng lại chuyển đổi thành Linh Thạch, ước chừng một vạn khối, bình quân ra thì trên người mỗi tu sẽ có khoảng hai trăm khối Linh Thạch.
Với số tài sản này, đối với tu sĩ của những tiểu hay đại tông môn mà nói đều quá mức "Nghèo khổ".
Song, nó lại có chỗ đúng, nhưng người này muốn thừa dịp cháy nhà mà hôi cửa, phần lớn đều là người có tài sản ít, hoặc là tán tu một nghèo hai trắng tay, đây cũng là chuyện bình thường.
Bên trong phạm vi phụ trách của Lưu Ngọc, đa phần những tu sĩ này đều bị Ma Hỏa thôn phệ, chỉ có một ít là hắn lấy được chỗ tốt nên nhanh chóng thu tay, từ đó bảo vệ được tính mạng của bọn họ.
Về phần phu phụ tu sĩ Trúc Cơ kỳ đeo mặt nạ, tài sản trên người họ cũng chỉ coi như bình thường, một đống thượng vàng hạ cám, tính gộp lại chừng bảy ngàn Linh Thạch.
"Một bàn này có tổng cộng khoảng một vạn bảy ngàn khối Linh Thạch."
Giang Thu Thủy vô cùng thuần thục với những chuyện như này, sau nửa khắc, đã kiểm kê xong tất cả mọi thứ, đưa ra kết quả cuối cùng.
"Một vạn bảy ngàn khối Linh Thạch!"
Câu này vừa ra, Nhan Khai vui vẻ cùng chấn động, dường như nhịp tim cũng chậm lại nửa nhịp.
Gã chưa bao giờ thấy được nhiều Linh Thạch như vậy, bình thường trong túi trữ vật, lúc nhiều nhất cũng chỉ hai ngàn khối Linh Thạch.
Nghĩ tới một phần trong đó cũng sắp về tay mình, trong lòng của gã lập tức sốt ruột không thôi.
Sau khi nghe xong con số này, gã suýt nữa thất thố tại chỗ.
Bên trong lòng Nhan Khai thật là sóng to gió lớn, nhiều Linh Thạch như vậy, đối với một tu sĩ Trúc Cơ nào mà nói, đây đều là một khoản tiền lớn. Nhưng gã nhìn thấy sắc mặt Lưu Ngọc vẫn thờ ơ như thường, chợt cảm thấy vô cùng bội phục.
Không hổ là Lưu sư huynh.
Mà bên trong đôi mắt sáng rực của Giang Thu Thủy cũng nổi lên từng chút ánh sáng kỳ lạ.
Từ khi nàng ta lựa chọn phụ thuộc vào Lưu Ngọc, mặc kệ là trước Trúc Cơ hay là sau Trúc Cơ, về mặt đan dược tu luyện đều vượt qua nhiều đồng môn bình thường.
Nhưng tài nguyên có giá trị nhiều Linh Thạch như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên hiện tại trong lòng cũng không hề bình tĩnh.
Chỉ có một mình Lưu Ngọc, trong lòng vẫn không chút gợn sóng như cũ, dù sao trong túi trữ vật của hắn cũng đang nằm yên hơn hai mươi vạn khối Linh Thạch, những thứ này nhiều nhất cũng chỉ hơi lộng lẫy như pháo hoa mà thôi.
Trong mắt hắn, những tư nguyên trước mắt này thậm chí còn không bằng hai phần truyền thừa.
Sau khi Giang Thu Thủy nói xong, mặc kệ trong lòng nàng ta và Nhan Khai thế nào, đều đang trông mong nhìn về phía Lưu Ngọc, chờ đợi phân phối khối bánh ngọt này.
Trong lúc nhất thời, tất cả ba người đều rơi vào im lặng.
Lưu Ngọc cũng đang suy tư, mình nên lấy ít hay nhiều là phù hợp.
Dù sao cái này cũng có thể nói là lần hợp tác đầu tiên mà mình lãnh đạo tiểu đội, có ý nghĩa không giống bình thường lắm, rất có thể tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn về sau.
Cho nên, mặc dù hắn không thiếu Linh Thạch, nhưng cũng không nghĩ mình cần phải nhượng bộ gì trên phần mà mình nên nhận được.
Nhiều nhất, cũng là duy trì "Công bằng công chính".
Bạn cần đăng nhập để bình luận