Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 885. Kẻ có đức nhận được.(2)

Chương 885. Kẻ có đức nhận được.(2)
Chương 885: Kẻ có đức nhận được.(2)
Nàng là đệ tử hạch tâm của Hợp Hoan Môn, cũng bằng lòng vì lợi ích của tông môn mà cân nhắc.
Chính bởi vì như thế, mới tìm cái cớ, ngang nhiên đoạt lấy mạch khoáng này.
Vốn cho là kẻ gọi là “Thanh Dương lão ma” cho dù truyền tụng có bao nhiêu lợi hại, cũng chẳng qua chỉ là một tu sĩ vừa tấn thăng Trúc Cơ trung kỳ không lâu.
Thế nhưng không thể ngờ, thủ đoạn của đối phương còn mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.
Điều này trái lại khiến cho Trác Mộng Chân có chút không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đối phương làm việc như vậy, là có đầy đủ tự tin về bản lãnh của chính hắn, hay là có gì để ỷ vào?
Bất kể nói thế nào, bây giờ lực lượng đội ngũ đối phương tương đối mạnh, lại là sự thật không thể chối cãi.
Nếu như thật sự xảy ra xung đột toàn diện, cục diện sẽ khiến cho phe nàng cực kỳ bất lợi.
“Trác sư tỷ, nếu không thì phái người đi thương lượng một hồi xem sao?”
Một lát sau, nữ tu mặc váy hồng nói chuyện lúc trước cẩn thận từng tí dò hỏi.
Cái gọi là “thương lượng” đơn giản chính là chịu thua, dùng phương thức hòa bình để kết thúc sự kiện lần này.
Cũng có ẩn ý là giao mạch khoáng Lưu Kim Thạch ra, ý tức phòng ngừa xung đột xảy ra.
Chỉ có điều Trác Mộng Chân xây dựng ảnh hưởng trong đội ngũ rất sâu, nữ tu váy hồng không dám nói thẳng ra, chỉ có thể nỗ lực uyển chuyển, tránh khiến cho đối phương giận chó đánh mèo lên mình.
Trác Mộng Chân nghe vậy quay đầu nhìn nữ tu váy hồng một chút, cái nhìn này cực kỳ ác độc, khiến cho nữ tu váy hồng không dám hé thêm một lời nào.
Nàng ta nhíu mày, trầm mặc một lúc mới chậm rãi mở miệng:
“Phái người đến thương lượng đi.”
“Hỏi xem đối phương vì sao lại muốn công kích chúng ta, quan sát xem có thể làm cho bọn họ chịu rút lui như vậy hay không?”
Đánh giá được dựa vào trận pháp mạch khoáng không thể thủ vững, dù cho rất không muốn giao mạch khoáng ra nhưng trong lòng Trác Mộng Chân cũng chỉ có thể làm ra quyết định bất đắc dĩ này.
Chỉ có điều cho dù đã lùi bước, nàng cũng không có khả năng trực tiếp giao mạch khoáng ra luôn.
Nếu không chẳng những chính nàng không thể chấp nhận, ngay cả những tu sĩ trong đội ngũ cũng khó có thể chấp nhận kết quả như vậy, khiến cho uy tín của nàng trong tông môn và trong đội ngũ chịu ảnh hưởng rất lớn.
“Vâng.”
Hai người quen biết đã lâu, nhạy cảm phát giác được ngụ ý của Trác Mộng Chân, nữ tử váy hồng âm thầm thở dài một hơi, nàng thật sự rất sợ đối phương tử chiến không lùi.
Sau khi bên phía Lưu Ngọc tạm ngừng công kích, rất nhanh bên trong mạch khoáng đã có động tĩnh, vòng bảo hộ kim sắc sau một cơn chấn động thì mở ra một lỗ hổng nhỏ.
Một tu sĩ Luyện Khí viên mãn từ đó đi ra, biểu thị ý tứ muốn thương lượng đàm phán.
“Vãn bối Đinh Hạo Đãng, bái kiến Thanh Dương tiền bối.”
“Mạch khoáng Lưu Kim Thạch chính là do tu sĩ bên ta đánh lùi tu sĩ Bạch Vân Quan mà đoạt được, không biết tiền bối hiện tại dẫn người bao vây là có ý gì?”
“Trong này có phải có hiểu lầm gì đó hay không?”
“Đâu cần phải động đao động thương, hai bên chúng ta hoàn toàn có thể ngồi xuống nói chuyện, tiêu trừ hết hiểu lầm.”
“Trước mắt vẫn đang là thời kỳ hợp tác của ngũ tông, cũng là vì liên minh diệt trừ phản nghịch, nếu như tổn thương hòa khí sẽ không tốt.”
Đinh Hạo Đãng hành lễ một cách quy củ, sau đó không ti không kiêu lên tiếng nói.
Mặc dù là tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhưng có thể được Trác Mộng Chân phái ra làm sứ giả thương lượng, hiển nhiên cũng không phải là người nhát gan.
“Hay cho một kẻ có bản lĩnh đổi trắng thay đen.”
“Mạch khoáng Lưu Kim Thạch vốn là Triệu gia ta phụng mệnh trông coi, tu sĩ Hợp Hoan Môn các ngươi sử dụng quỷ kế, lừa gạt tộc nhân Triệu gia ta ra khỏi mạch khoáng Lưu Kim Thạch rồi đánh chết, cuối cùng mới cưỡng ép chiếm đoạt mạch khoáng.”
“Đến trong miệng các ngươi, liền thành đoạt lấy từ trong tay của tu sĩ Bạch Vân Quan đúng không?”
“Hay cho một tiểu bối khéo mồm nhanh miệng.”
Chưa đợi Lưu Ngọc lên tiếng, Triệu Minh Thành đã tức giận đến đỏ cả mặt, đoạt trước nói.
Đối với loại tiểu gia tộc như gã mà nói, tu sĩ Trúc Cơ chính là tồn tại khí vận trấn áp gia tộc, tổn thất một người cũng đủ để tổn hại đến căn cơ.
Cho nên lời nói của Đinh Hạo Đãng, trong nháy mắt đã chọc giận Triệu Minh Thành.
Nếu không phải đối phương là “sứ giả” do Đinh Mộng Chân nói ra, gã đã sớm ra tay chém giết để xả mối hận trong lòng.
“Chuyện mà tiền bối nói tới, vãn bối”
Lời của Đinh Hạo Đãng còn chưa nói xong, rốt cục cũng không nói được nữa.
Một cỗ Linh áp cường đại bỗng nhiên xuất hiện, tựa như thiên quân cự thạch áp bách trên người hắn, khiến cho hắn ta bỗng nhiên trầm xuống, thiếu chút nữa thì quỳ xuống.
Ngay cả ngồi thẳng lên cũng vô cùng gian nan, chớ nói chi là mở miệng nói chuyện.
Mà nguồn cơn của cỗ Linh áp này chính là Lưu Ngọc, mặc dù chưa đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng Linh áp còn mạnh hơn cả Trúc Cơ hậu kỳ.
Lưu Ngọc từ trên cao nhìn xuống, quan sát tiểu bối tên là Đinh Hạo Đãng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận