Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 811. Ước chiến Thiên Vương sơn(2)

Chương 811. Ước chiến Thiên Vương sơn(2)
Sau khi biết tin tức về Ngũ Hành Linh quả và trận chiến Thiên Vương sơn, hắn nhanh chóng muốn biết những chuyện gần đây, để chuẩn bị sẵn sàng bước đi kế tiếp.
Lúc này Giang Thu Thủy còn chưa kịp ngồi xuống, nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng nhìn Lưu Ngọc một cái, có hơi xúc động.
Sau khi đi tới bên cạnh hắn, nàng ta ngồi xuống, mới khẽ mở môi đỏ nói:
"Sau khi sư huynh rời khỏi Yến quốc chừng nửa tháng, có một chuyện rất lớn đã xảy ra, chính là Trường Phong sư thúc ước chiến với Thanh Vi chân nhân."
"Chuyện này, hẳn là Lý sư tỷ đã nói qua."
"Chỉ hai ngày ngắn ngủi, tin tức lập tức lan truyền ra toàn bộ trên dưới Yến quốc, có lẽ Hợp Hoan Môn, Tàn Nguyệt Cốc đều biết được tin tức này."
"Trừ trận chiến này, trái lại không có chuyện gì đặc biệt cần chú ý, thế lực bên phường thị Vĩnh Thái vẫn coi như yên ổn."
Lúc nói lời này, tốc độ của nàng ta cực nhanh, hiển nhiên đã sớm có bản thảo trước rồi.
Trở thành người phát ngôn của Lưu Ngọc lâu ngày, Giang Thu Thủy cũng càng ngày càng quen thuộc với nhiều sự vụ.
"Cẩn thận nói rõ mọi chuyện trong trận trận chiến Thiên Vương sơn xem."
Lưu Ngọc bưng chén Linh trà lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm, nhẹ giọng hỏi.
"Chuyện là..."
"Thực sự chuyện này xảy ra khoảng ba ngày sau khi sư huynh rời đi, sang ngày thứ tư Thu Thủy mới nhận được tin tức."
"Chỉ là sư huynh đi tông môn xa quá, không tiện liên hệ, cũng chỉ có thể chờ sư huynh trở về rồi lại báo cáo."
Biết lúc sư huynh nói tới chuyện quan trọng thì không thích phân tâm, Giang Thu Thủy thu hồi cảm xúc của mình, nghiêm túc nói sơ lược một hồi.
Theo khoảng thời gian chung đụng lâu ngày giữa hai người, đều cực kỳ quen thuộc lẫn nhau, hành động cũng tùy ý hơn nhiều, không còn gò bó theo khuôn phép nữa.
Chỉ là quyền chủ động vẫn luôn được Lưu Ngọc nắm giữ trong tay.
Dù cho có khi Giang Thu Thủy muốn hôn, vuốt ve thân mật, an ủi một hồi, nhưng nếu sư huynh không có hứng thú, cũng chỉ có thể thất vọng đi về, đồng thời vào thời khắc quan trọng cũng sẽ không dám bộc lộ tính nết.
Giang Thu Thủy mở to đôi mắt sáng ngời, vừa nhớ lại vừa kể, dung nhan chăm chú bên cạnh đúng là có một loại hương vị khác, là loại vẻ đẹp tài trí.
Nhưng phong cảnh động lòng người trước mắt, Lưu Ngọc lại hoàn toàn không có ý thưởng thức, sự chú ý của hắn hoàn toàn ở trong tin tức được đề cập, vừa nghe vừa thỉnh thoảng gật nhẹ đầu.
"Sư huynh, tin tức thu thập được cũng chính là những thứ này."
"Còn có, thế lực gia nhập xung quanh phường thị Vĩnh Thái có không ít đều phái ra người đại diện, muốn gặp mặt sư huynh."
"Sư huynh có muốn chọn thời gian nào đó gặp mặt không? Cũng để trấn an bọn họ một phen."
Cuối cùng Giang Thu Thủy nói tới đây, lúc nói xong, đôi mắt sáng ngời của nàng ta vẫn nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, chờ đợi phân phó.
Năm tông của Sở quốc đi đến Yến quốc đã được hai năm, thời gian dài như vậy, ở phương diện tình báo dĩ nhiên đã xâm nhập được hết tất cả ngõ ngách ở Yến quốc.
Mà tiểu đội Thanh Phong cũng là một trong những kế hoạch quan trọng của tông môn, tự nhiên có thể sử dụng con đường tình báo của tông môn, cho nên Giang Thu Thủy mới có thể nhanh chóng có được tin tức như vậy.
Lưu Ngọc nghe vậy, thoáng suy tư một hồi, gật đầu nói:
"Không gặp được Lưu mỗ, chỉ sợ thế lực của những tu sĩ kia sẽ ngủ không yên, vì ổn định thế cục, việc gặp mặt tự nhiên là phải có."
"Như vậy đi, giờ Dậu ngày mai gọi bọn họ đến động phủ của ta."
Mặc kệ bước kế tiếp dự định thế nào, mình trực tiếp quản lý những khu vực này thì phải giữ vững nó thật ổn định.
Số lượng tu sĩ trong đội ngũ cũng cần bổ sung thêm một chút, đây là việc cơ bản phải bàn, cho nên trấn an những thế lực này một phen cũng là việc cần có.
"Được rồi sư huynh, ta đã hiểu."
Giang Thu Thủy dịu dàng, ngoan ngoãn trả lời.
"Nếu đã như vậy thì theo những gì vừa mới bàn xong mà làm, xuống dưới sắp xếp lại đi."
Không để ý tới ánh mắt u oán của nữ tu trước mặt, Lưu Ngọc phất tay rồi nói.
"Vâng."
Thấy sư huynh phản ứng lạnh lùng như thế, Giang Thu Thủy hơi bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể nghe lệnh làm việc, sau đó nàng ta bước nhẹ rời khỏi động phủ.
"Năm tên tu sĩ Trúc Cơ, nên đưa theo mấy người tiến vào nhỉ?"
Sau khi nàng ta rời đi, Lưu Ngọc ngồi yên tại chỗ, tiếp tục thưởng thức Linh trà, nhưng trong lòng lại rơi vào suy tư.
Thời hạn ước định cùng tập kích Hoa gia với Lý Bất Ngữ chính là ở một tháng sau, nếu đã quyết định tiến đến, như vậy tất cả người cần đi theo đều có thể sắp xếp từ bây giờ.
Chỉ là ở phương diện lựa chọn người đi theo, lại khiến hắn hơi chần chừ.
Đầu tiên, dù sao mục tiêu cũng là Kim Đan Gia Tộc.
Cho dù là tu sĩ Kim Đan không ở trong tộc, thực lực của bọn họ cũng là số một số hai, tuyệt đối không phải là thế lực tu sĩ Trúc Cơ có thể so sánh được.
Liên quan tới an nguy của mình, cho nên những thực lực những tu sĩ đi theo cũng không thể quá yếu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận