Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 523. Thay đổi quy tắc

Chương 523. Thay đổi quy tắc
Chỉ thấy một bóng dáng khoác đạo bào rộng lớn màu xanh thẫm, không biết đã đi đến bên trên từ lúc nào.
Không có nhờ vào bất cứ pháp khí pháp bảo nào, người này mắt nhìn vào hướng của hai đạo tia sáng, lẳng lặng nhẹ nhàng mà đứng lơ lửng giữa không trung.
Lão thoạt nhìn khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, trên mặt để chòm râu đen nhánh dài hai tấc, khuôn mặt gầy nhom, ngũ quan lập thể, làn da trắng ngần, khiến cho người ta một loại cảm giác trầm ổn như núi cao.
Giống như một thanh kiếm còn nằm trong vỏ kiếm, không lấy ra thì thôi, một khi lấy ra nhất định sẽ khiến mọi người kinh ngạc
“Đây là vị trưởng lão nào của bản tông?”
Trong lòng Lưu Ngọc kinh ngạc.
Không nhờ vào pháp khí nào mà có thể lăng không phi hành, đúng là một trong những tiêu chí của tu sĩ Kim Đan, người này chắc chắn chính là một vị Kim Đan trưởng lão của bản tông.
Hắn cảm nhận được từ trên người vị trưởng lão này khí thế cường đại mà trước nay chưa từng có, còn phải cường đại hơn bất cứ một vị tu sĩ Kim Đan nào mà hắn từng gặp trước đó, sự chênh lệch trong đó giống như thể một tòa Linh sơn bình thường so sánh với bảy ngọn núi lớn vậy.
Tuy rằng cũng cao lớn như nhau, nhưng chênh lệch ở bên trong vô cùng rõ ràng.
Có lẽ là vì xuyên không và tái sinh, cho nên Linh Giác của Lưu Ngọc sắc bén hơn hẳn các tu sĩ cùng cảnh giới, mãi cho đến sau khi hắn đã phát giác ra vị trưởng lão kia được một hơi thở, những tu sĩ Trúc Cơ khác trong quảng trường lúc này mới nhận ra được.
“Trường Phong chân nhân!”
Có đồng môn Trúc Cơ kỳ thầm hô lên, nhận ra được thân phận của vị trưởng lão này.
“Chẳng lẽ là Lý Trường Phong Lý trưởng lão danh truyền chư quốc, thần thông kinh người sao?”
“Đúng là Lý trưởng lão!”
Có đồng môn lên tiếng thắc mắc, rồi sau đó nhận được câu trả lời vô cùng khẳng định.
Bình thường tu sĩ Trúc Cơ và tu sĩ Kim Đan tiếp xúc cực kỳ ít, đương nhiên không thể nhận ra được hết tất cả thân phận của Kim Đan trưởng lão, từ khi Lưu Ngọc thăng lên Trúc Cơ đến nay, tu sĩ Kim Đan mà hắn gặp qua cũng không vượt quá số lượng hai bàn tay.
“Những chuyện như Đại điển thu đồ thế này, còn cần kinh động đến Lý Trường Phong trưởng lão sao?”
Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên một nghi vấn.
Nhân vật như Trường Phong chân nhân thế này, bên trong giới tu sĩ Kim Đan cũng thuộc về số ít người đứng đầu, không quan trọng chuyện bái sư của những tu sĩ Trúc Cơ này, e là còn không đủ để kinh động đến lão đâu nhỉ?
Chỉ sợ là với sự xuất hiện của Trường Phong chân nhân có liên quan đến việc Phiêu Tuyết Các và Tàn Nguyệt Cốc đến thăm!
Lưu Ngọc âm thầm suy đoán.
“Nghe đồn rằng Trường Phong trưởng lão mới vừa thu nhận một vị đệ tử, lần này xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ là muốn?”
“Lưu sư đệ, đợi lát nữa chúng ta phải thể hiện cho thật tốt, nếu như được Trường Phong trưởng lão vừa ý, vậy thì sau này còn đường tu luyện bằng phẳng rồi.”
“Cho dù là ngưng kết Kim Đan, nói không chừng cũng có thể có chút hy vọng.”
Trường Phong chân nhân uy chấn Sở quốc, là một trong những tu sĩ Kim Đan hàng đầu, cho dù là ở trong các quốc gia lân cận cũng lưu truyền danh tiếng, trình độ nhất định có thể đại diện cho Nguyên Dương Tông.
Cho nên ở trong tông môn, càng có nhiều người ngưỡng mộ, cũng là mục tiêu mà rất nhiều tu sĩ cố gắng tu hành.
Sắc mặt của Lưu Ngọc vẫn như thường, hắn chỉ khẽ lắc đầu không nói gì.
Lần này Trường Phong trưởng lão xuất hiện ở đây, đoán chừng không phải là vì chuyện bái sư của tu sĩ Trúc Cơ trong môn, mà là vì Phiêu Tuyết Các và Tàn Nguyệt Cốc đã tới.
Có lẽ là Tiền Chí Kim cũng ngưỡng mộ vị trưởng lão này, cho nên trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này y lại không suy nghĩ nhiều như thế, đợi đến khi định thần lại, thì mới có thể nghĩ thông suốt đến nguyên nhân hậu quả
“Bái kiến Trường Phong trưởng lão!”
Tất cả các tu sĩ Trúc Cơ hành lễ, đồng thanh hô lớn.
Thấy mọi người hành lễ, Trường Phong chân nhân đang đứng lơ lửng giữa không trung gió bay phấp phới tay áo chỉ khẽ gật đầu lại, cũng không hề đáp lại, mà chỉ tiếp tục nhìn về hướng hai món pháp bảo kia.
Lúc hai món pháp bảo kia đã đến gần Thông Thiên phong bảy tám dặm, chỉ thấy lão há miệng, giống như là đã nói gì đó.
Nhưng các tu sĩ Trúc Cơ ở bên dưới đều không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, rõ ràng là đã sử dụng pháp thuật cao minh.
Cuối cùng, hai món pháp bảo kia dừng lại ở chỗ cách Trường Phong chân nhân không xa, từ trong đó hai người bước ra, cũng chỉ dựa vào xác thịt mà lăng không phi hành.
Giữa bọn họ cũng chào hỏi lẫn nhau, cánh môi cũng khép mở như đã nói điều gì đó, nhưng âm thanh cũng không để cho một tu sĩ Trúc Cơ nào biết được.
Trong đó có một người rõ ràng là “Trọng Huyền chân nhân” lưng đeo cự kiếm màu đen, còn về một người còn lại, da trắng như tuyết, nữ tử có khuôn mặt như họa, nàng ta mặc váy dài tao nhã màu xanh lục, khí chất thanh tao thoát tục, băng thanh ngọc khiết.
Vị nữ chân nhân này dường như không có danh tiếng, không những Lưu Ngọc không biết, mà các tu sĩ Trúc Cơ ở quảng trường cũng không có ai nhận ra được thân phận của nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận