Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 482. Cửu biệt trùng phùng(2)

Chương 482. Cửu biệt trùng phùng(2)
Chương 482: Cửu biệt trùng phùng(2)
Nàng nhẹ nhàng vẫy tay một cái, hai quản sự đã nhanh chóng tới, lại lạnh lùng phân phó vài câu, xác nhận đã rõ ràng ý tứ của mình mới phất tay cho lui ra, sau đó lại nhìn về phía Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc đứng ở một bên thoải mái quan sát, thấy một màn này thì âm thầm gật đầu, đối với sự nỗ lực của nữ nhân này thì tán đồng.
Đợi sau khi đã phân phó tốt chuyện này thì liền dẫn nàng về lại Ngọc Đan Đường, ra phía bên ngoài phường thị Nhân Hòa.
“Vị sư thúc này, hẳn là chủ của tiệm chúng ta?”
Có nhân viên mới tới cửa hàng hỏi.
“Nói nhảm, tất nhiên rồi, người không thấy được ánh mặt dịu dàng thắm thiết của chưởng quỹ của chúng ta sao.”
Lão nhân viên cửa tiệm cười xấu xa nói.
Có người làm ở đây từ lúc bắt đầu thành lập Ngọc Đan Đường, khi đó Lưu Ngọc thỉnh thoảng sẽ ghé qua tiệm, cho nên tất nhiên là nhận ra.
“Lưu sư thúc nhìn trẻ quá nhỉ, dường như còn trẻ hơn cả Giang sư tỷ một chút, tuổi trẻ vậy mà đã là tu sĩ Trúc Cơ, quả nhiên là thiên tài có tư chất ưu tú!”
Có người trong tiệm cảm thán nói, đồng thời trong lòng trong ngóng, muốn tìm người như sư thúc làm như ý lang quân.
Tôn Cúc nhìn bóng lưng đi xa của hai người, trong mắt lóe lên sự cô đơn, răng hơi cắn vào môi dưới, thần sắc có chút hoảng hốt.
Dưới tình huống Giang Thu Thủy toàn quyền quản lý, tất cả nhân viên của Ngọc Đan đường đều là nữ tu, không thu nam tu làm nhân viên cửa hàng.
Dùng người thì không nghi, nghi thì không dùng người, Lưu Ngọc chỉ cần ích lợi mỗi tháng không giảm xuống là được rồi, cái này là điều kiện tiên quyết còn lại tùy Giang Thu Thủy chơi đùa.
...
Đi bộ ra ngoài phường thị Nhân Hòa, Lưu Ngọc vỗ túi trữ vật lấy ra Tử Mẫu Truy Hồn đao, vận nhập pháp lực đao nhanh chóng lớn cỡ một trượng, lơ lửng giữa không trung.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên rồi quay đầu nói.
“Lên đây đi.”
Phường thị Nhân Hòa mặc dù chỉ cách Thải Hà sơn hơn một trăm dặm, nhưng với tốc độ phi hành của Luyện Khí kỳ mà nói thì dù gì cũng phải hơn một canh giờ, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian chờ đợi.
“Vâng.”
Giang Thu Thủy đồng ý, sau đó nhảy lên pháp khí.
Khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa trượng, gió nhẹ thổi qua là đã có thể cảm nhận được khí tức của đối phương.
Đợi sau khi đứng vững, Lưu Ngọc vừa bấm pháp quyết trong tay, Tử Mẫu Truy Hồn đao đã phóng lên tận trời, hóa thành một đạo ô quang bay về phía Thải Liên sơn.
Sau gần nửa canh giờ, độn quang hạ xuống trên đỉnh Thải Liên sơn.
Hai người nhảy khỏi lưỡi Tử Mẫu Truy Hồn đao, Lưu Ngọc phất tay thu hồi pháp khí.
“Sư huynh, Thu Thủy muốn về động phủ của mình một chuyến, sau đó liền quay trở lại.”
Giang Thu Thủy đứng ở đó, môi đỏ khẽ mở nói.
Lưu Ngọc nhẹ gật đầu, cũng không hỏi vì sao, chỉ là bảo nàng đi nhanh về nhanh.
Giang Thu Thủy đầy vẻ vui sướng, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi, nhanh chóng đi về phía động phủ của mình.
Lưu Ngọc lắc đầu, lấy ra lệnh bài mở ra “Mậu Thổ Thanh Thạch trận” bảo hộ động phủ, sau đó đi vào.
Trận pháp thủ hộ động phủ, dưới tình huống không có người điều khiển thì chỉ là ngăn sinh linh tiến vào mà không cản trở gió mưa sấm sét tự nhiên cũng như ánh sáng và bụi bặm.
Mở ra lệnh bài của Mậu Thổ Thanh Thạch trận, chỉ có mình Lưu Ngọc có, khi hắn rời khỏi thì tất nhiên không có người nào quét dọn độn phủ.
Bây giờ đã nhiều năm như vậy trôi qua, trước động phủ đã phủ kín bởi cành khô lá rụng, trong động phủ rất nhiều vật đã bị phủ đầy tro bụi bên trên.
Lưu Ngọc nhìn qua bốn phía, khẽ cười khổ, không nghĩ tới động phủ đã thành bộ dạng này.
Chỉ có điều động phủ tất nhiên là cần quét dọn, tình trạng này không thể nào vào ở được, mặc dù hắn không có bệnh sạch sẽ thế nhưng cũng không chịu được hoàn cảnh như vậy.
Pháp quyết trong tay Lưu Ngọc lập tức khẽ động, ngưng tụ hơi nước từ giữa thiên nhiên gột trôi đi tro bụi bám trên mặt ngoài trong động phủ, sau đó dẫn đạo nước bẩn chảy ra trực tiếp bốc hơi, lại đánh ra chân hỏa Trúc Cơ sấy khô vết nước trong động phủ.
Luyện đan lâu ngày cùng với tiến bộ ở luyện đan thuật thì khả năng điều khiển hỏa diễm của Lưu Ngọc cũng đã lô hỏa thuần thanh, tuyệt đối sẽ không phát sinh tình huống nhiệt độ thiêu hủy sự vật.
Sau nửa canh giờ, trải qua một phen bận rộn, động phủ cũng đã rực rỡ hẳn lên.
Lưu Ngọc lấy ra từ túi trữ vật một vài vật phẩm sinh hoạt thường dùng, bày từng cái ở trong những vị trí quen thuộc của động phủ, lại dùng một phép thuật đơn giản quét đống cành khô lá rụng ở ngoài động phủ lại thành một đống.
Hắn đứng ở cổng động phủ, trong ngoài quét một vòng, xác nhận toàn bộ đã sạch sẽ lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu.
Tiến vào phòng tắm tẩy đi bụi bặm khi đi đường, lại đổi một bộ hắc bào.
Lưu Ngọc ngồi ở cái bàn đá trong đại sảnh, lấy Linh Thảo Tâm Đắc ra xem, đợi Giang Thu Thủy tới, chuẩn bị nói với nàng một vài việc liên quan tới Trúc Cơ cùng với một vài điều kiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận