Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 792. Ma danh dần trỗi dậy

Chương 792. Ma danh dần trỗi dậy
Nhưng trong ánh mắt khi gã cúi xuống, lại trở nên có chút thâm sâu
“Các vị đạo hữu muốn chứng tỏ lòng trung thành đối với liên minh, cùng với lập trường kiên định của bản thân mình, lòng dạ thành khẩn như vậy, Lưu Ngọc đương nhiên cũng không đành lòng quấy nhiễu.”
“Nếu đã như vậy, vậy thì cứ dựa theo những lời Tiêu đạo hữu nói, thành toàn cho các vị đạo hữu vậy!”
Lưu Ngọc khẽ thở dài một tiếng, nói một cách hết sức “tình ý chân thành tha thiết”.
Như thể hắn thật sự bị cảm hóa bởi “lòng trung thành” của mấy người này vậy, lộ ra dáng vẻ cảm động.
“Tạ Thanh Dương đạo hữu!”
Tiêu Sùng và hai người Vi gia chắp tay lại nói.
Lưu Ngọc mỉm cười gật đầu, động viên ba người họ vài câu.
Sau đó thu ý cười lại, ánh mắt nhìn khắp chư vị tu sĩ đang ngồi trong sảnh, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
“Các phương diện cũng đều đã bàn bạc tương đối rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta ngay lập tức xuất phát!”
“Tất cả mọi chuyện sẽ chấp hành theo nội dung đã quyết định trước đó.”
“Xin mời chư vị đạo hữu truyền đạt cho tu sĩ Luyện Khí trong đội ngũ về quyết sách này.”
“Còn bây giờ, lập tức bắt đầu triệu tập tu sĩ, chuẩn bị xuất phát!!”
“Đã đến lúc thu phục triệt để khu vực này rồi.”
Giọng nói chân thật hùng hồn vang lên trong động phủ, gần như là có thể đi thẳng vào trong lòng người.
Với thân phận lĩnh đội, kết hợp với thực lực cường đại, tác phong sát phạt quả quyết cùng với một loại uy nghiêm tự nhiên sẵn có, lời hắn nói ra khiến người ta không dám lơ là.
“Vâng, Lưu sư huynh!”
Mười hai tu sĩ Trúc Cơ ngồi trong sảnh đều đứng dậy, vừa chắp tay vừa lớn tiếng đồng thanh.
Tiếp sau đó, bọn họ lần lượt xoay người đi ra khỏi động phủ, bắt đầu triệu tập tu sĩ Luyện Khí kỳ, chuẩn bị thực hiện kế hoạch thu phục toàn bộ phường thị Kim Khuyết năm trăm dặm về phía Nam.
Lưu Ngọc lẳng lặng nhìn theo bóng dáng mọi người rời đi, trên mặt hắn lộ ra ý cười.
Lúc này muốn giải trừ Tỏa Linh cấm chế?
Từ lúc bắt đầu, hắn đã không có ý định làm như vậy.
Đây chỉ là lời tạm thời nói ra vì muốn trấn an tu sĩ mới đầu quân vào mà thôi.
Sức phá hoại của một vị tu sĩ Trúc Cơ có sức ảnh hưởng cũng không nhỏ, nếu như ở thời khắc mấu chốt, đột nhiên xảy ra việc tạo phản, rất có thể tạo thành một cú đả kích nặng nề đối với đội ngũ.
Làm cho đội ngũ thương vong trầm trọng, kế hoạch của bản thân cũng thất bại thay vì thành công.
Nếu họ ngầm liên kết nội ứng ngoại hợp với tu sĩ Bạch Vân Quan, thậm chí còn có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của mình.
Cho nên nếu như không có thủ đoạn để khống chế, hắn hoàn toàn không thể yên tâm mà dùng người.
Vì sự an toàn của bản thân, cùng với lo nghĩ cho sự an nguy của đội ngũ, cho dù là Tiêu Sùng không chủ động nhắc đến, Lưu Ngọc cũng sẽ tìm một cái cớ để trì hoãn, kéo dài chuyện giải trừ Tỏa Linh cấm chế vô thời hạn.
Quân tử có thể dễ bị lừa bởi một điều gì đó, hắn cũng không ngại làm một “tiểu nhân” lật lọng.
Lúc này, Tiêu Sùng, hai người Vi gia vẫn có thể lên tiếng nói ra một tiếng “không” được sao?
“Có điều Tiêu Sùng thực sự có chút thú vị, sau này nói không chừng còn có thể…”
Trong đầu Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này.

Nhan Khai chú ý đến tu vi của Lãnh Nguyệt Tâm đã tăng lên, còn có khí tức vô cùng không ổn định của nữ nhân này.
Gã nhớ đến ma công mà nàng tu luyện, cùng với thái độ của nghị sự lần trước, đã xảy ra chuyện gì thì không cần nói cũng biết.
Việc này khiến trong lòng gã có chút nặng trĩu khó hiểu, giống như là bị một tảng đá lớn đè xuống vậy.
Ở hội nghị lần này gã cũng rất ít nói chuyện, có một loại cảm giác mất đi vẻ hào hứng.
“Có lẽ, chiến tranh đúng là tàn khốc như vậy.”
“Chẳng lẽ đây là trạng thái bình thường của tu tiên giới?”
Đi ra khỏi động phủ, Nhan Khai bỗng dừng bước lại phía sau mọi người, gã khẽ thở dài.
“Ta không sinh ra ở một thời đại hòa bình, mà sinh ra ở một tông môn cường đại!”
Đứng lặng im một hồi lâu, nhìn về ánh tà dương nơi chân trời, Nhan Khai bỗng dưng giác ngộ ra rất nhiều điều.
Như thể là đã nghĩ thông rất nhiều việc, tâm trạng sa sút ban đầu của gã đã bắt đầu chuyển biến tốt hơn, không hề do dự mà điều khiển tia sáng đi xa.
Thân là đệ tử tông môn, nên đứng ở góc độ của tông môn để nhìn khắp mọi thứ.
Cho dù muốn thay đổi hiện trạng của Tu Tiên Giới, cũng phải chờ đến lúc trở nên tuyệt đỉnh thì mới có thể thay đổi quy tắc.
Nếu không thì đó chẳng qua chỉ là làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.

Sau khi đã quyết định sách lược và các chi tiết, sau đó không lâu đội ngũ đã triển khai hành động.
Giữa lúc sắc trời có chút mờ tối, từng đạo tia sáng phóng thẳng lên trời, nối liền thành một dải ánh sáng lóng lánh như ngân hà.
Lấy Phượng Hoàng sơn làm trung tâm, phân bố tu sĩ binh lính các đường đi về khắp bốn phương tám hướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận