Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 403. Tập kích(2)

Chương 403. Tập kích(2)
Chương 396: Tập kích(2)
Nửa đoạn sau của giờ Dậu chỉ còn lại ánh dương, với thị lực của tu tiên giả thì có thể thấy rõ từng tên thợ mỏ đang xếp hàng để giao thu hoạch của ngày hôm nay, sau đó nhận thức ăn rồi trở về túp lều nghỉ ngơi.
“Mỏ quặng Tử Tinh.”
Tiếp cận được mục tiêu nhiệm vụ, thân hình Chu Trác Phong dừng lại, gã phất tay ra hiệu cho mọi người dừng bước.
“Mượn địa hình ẩn nấp, phòng ngừa bị tu sĩ Hợp Hoan Môn phát hiện ra.”
“Đợi đến giờ Tý địch buông lỏng cảnh giác thì bắt đầu tập kích, phải một lần là thành công.”
“Nếu có người nào không cẩn thận bị tu sĩ Hợp Hoan Môn phát hiện thì sẽ dựa theo môn quy mà nghiêm khắc xử trí, tuyệt đối không tha thứ!”
Chu Trác Phong nhìn sơn cốc một lúc rồi xoay người lại nhàn nhạt phân phó.
Gã thân là Tam Anh Tứ Kiệt được cao tầng tông môn coi trọng, thực lực của bản thân lại là mạnh nhất ở đây, cho nên gã tự nhiên trở thành người lãnh đạo duy nhất.
Lúc này gã lên tiếng, đương nhiên sẽ không có chuyện không nghe lệnh.
“Vâng, Chu sư huynh/Chu sư thúc.”
Bất kể là tu sĩ Trúc Cơ kỳ hay là đệ tử Luyện Khí kỳ thì đều ầm ầm lĩnh mệnh, sau đó đều tự mình đi tìm chỗ để ẩn nấp.
Lưu Ngọc nhảy lên một cái cây cành lá sum suê tươi tốt, chọn một cành cây lớn rồi ngồi xuống.
Một luồng thần thức tiến vào túi trữ vật, kiểm tra pháp khí, Linh khí, Linh phù, phù bảo các loại, xác định mọi thứ đều đã được ở đặt ở vị trí quen thuộc, có thể tâm niệm vừa động thì lập tức xuất hiện.
Mục đích chính của nhiệm vụ lần này của tông môn chính là cố gắng phá hủy mỏ quặng này, dùng hết khả năng giết chết tu sĩ thợ mỏ trong mỏ quặng, khiến cho mỏ quặng tê liệt không thể vận hành như bình thường, ít nhất là trong vòng mười mấy năm không thể khai thác bình thường, tạo thành tổn thất cho Hợp Hoan Môn.
Mỏ quặng Tử Tinh khai thác nguyên thạch Tử Tinh, trải quá quá trình tinh chế phức tạp thì có thể thu được một loại nguyên liệu luyện khí tên là “Lưu Huỳnh Tử Tinh”.
Lưu Huỳnh Tử Tinh được tinh luyện từ tinh Tử Tinh thạch, là nguyên liệu phụ trợ cực tốt để luyện chế pháp khí cực phẩm, thượng phẩm, chỉ cần lúc luyện khí trộn vào một lượng nhỏ thì có thể khiến cho các nguyên liệu dung hợp càng thuận lợi, đồng thời Linh lực vận chuyển ở bên trong cũng sẽ lưu loát hơn nhiều.
Mỏ quặng này cũng không hề nhỏ, lượng quặng Tử Tinh thô khai thác được cực kỳ khả quan, nếu tinh chế thành Lưu Huỳnh Tử Tinh rồi đem bán như Linh Thạch thì hằng năm Hợp Hoan Môn đều có thể thu về một khoảng thu nhập không hề nhỏ.
Tầm quan trọng của mạch khoáng này không hề kém hơn so với Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào của Nguyên Dương Tông, nếu như có thể khiến cho nơi này tê liệt thì đây tuyệt đối là một đả kích không hề nhỏ.
Chỉ là không giống với Linh Dược viên, nơi này cách cửa ngõ Kính châu “Thiên Khung Thành” vẻn vẹn chỉ một trăm tám mươi dặm, với tốc độ bay của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ thì không đến nửa canh giờ là có thể chạy đến.
Thiên Khung Thành và Vọng Nguyệt Thành lần lượt nằm ở nơi xa nhất của Thanh Kính Nhị châu, một Bắc một Nam từ xa nhìn nhau, quy mô ngang nhau, Kim Đan trưởng lão của Hợp Hoan Môn cũng chỉ huy ở trong thành.
Cho nên khi chiến đấu tuyệt đối không thể kéo dài, nếu không nhất định sẽ rơi vào tình thế bất lợi, trưởng lão phái Chu Trác Phong ra là vì đã cân nhắc đến phương diện này.
Lưu Ngọc lặng lẽ nghĩ đến, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn ngay lập tức.
Có điều mọi việc đều có cái lợi cái hại, bởi vì mỏ quặng Tử Tinh quá gần Thiên Khung Thành, cộng thêm chiến trường trực diện và nguyên nhân từ các điểm tài nguyên khác đều cần nhân lực, cho nên số lượng tu sĩ Hợp Hoan Môn không tính là nhiều.
Căn cứ vào tin tức của ám tử được sắp xếp trong Hợp Hoan Môn truyền về, cho dù trong tình thế khẩn cấp cấp thì cũng chí có chín tên tu sĩ Trúc Cơ, cộng thêm bảy tám mươi tu sĩ Luyện Khí kỳ, hiện tại chỉ biết ít hơn chứ không nhiều hơn.
Đương nhiên ít là chuyện ít, có thể tập kích địch bất ngờ và lấy được ưu thế trước là tốt nhất, mà mỏ quặng Tử Tinh quan trọng không nhỏ, cho nên các trạm canh gác ngầm sẽ không thiếu.
Ban ngày rất dễ bị phát hiện, ban đêm thì có thể tiến vào gần hơn, càng có lợi cho bên mình.
Theo theo gian trôi qua, mặc dù mặt trời không cam lòng nhưng vẫn phải chìm xuống dưới chân trời, tia sáng còn lại cuối cùng cũng đã biến mất hoàn toàn.
Bầu trời đầy sao tối nay đặc biệt ảm đạm, mặt trăng không thấy tăm hơi, bầu trời tối hơn bao giờ hết.
“Trời tối trăng mờ thích hợp giết người.”
Phạm vi bóng tối có lợi với phe mình, bảy mươi chín tu sĩ chấp hành nhiệm vụ lẳng lặng chờ đợi, lúc này bọn họ đã không còn tâm tư nói chuyện, đa số đều lấy pháp khí ra yên lặng lau chùi.
Tất cả bọn họ đều biết rằng trận đấu ác liệt tối nay là điều không thể tránh khỏi!
“Nhiệm vụ bắt đầu, tốc chiến tốc thắng.”
Giờ Tý đã đến, lời nói của Chu Trác Phong truyền đến tai mỗi tu sĩ trong rừng cây, sau đó là một trận âm thanh rầm rầm vang lên.
“Vâng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận