Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1009. Trở về tông môn(2)

Chương 1009. Trở về tông môn(2)
Cái đầu nhỏ thỉnh thoảng cọ lên bàn tay Lưu Ngọc, giống như đang làm nũng, vô cùng linh tính.
Dùng quá nhiều cũng gây bất lợi cho việc hấp thu, trước mắt cứ ba, bốn ngày lại cho dùng một viên là được.
Trong điểm này, Lưu Ngọc cũng không quá nuông chiều tên nhóc này, mặc kệ nó khẩn cầu thế nào cũng đều làm lơ.
Nuôi nấng nó bằng Long Huyết quả và Tự Linh đan, lại theo nó chơi đùa một hồi thì hắn rời khỏi Linh thú thất.
"Ầm ầm."
Cửa đá Linh thú thất đóng lại, Lưu Ngọc đi vào trong đại sảnh, thấy hai thị nữ Oanh Ca Yến Vũ đang bận rộn, lập tức gọi hai nàng ta tới nói:
"Bây giờ thế cục bình ổn, chuyện của ta bên Nguyên quốc này cũng đã hoàn thành, ngày mai sẽ trở về tông môn."
"Lần nữa đến Nguyên quốc cũng không biết là lúc nào."
"Lưu mỗ cũng không phải người hà khắc gì, nếu các ngươi muốn về Vi gia thăm viếng thì cứ việc đi đi."
Là người thì đều có tình cảm, Oanh Ca Yến Vũ tuy không có liên hệ gì với Vi gia trong những năm này, nhưng chung quy vẫn do Vi gia bồi dưỡng ra, nên khó tránh khỏi sẽ hơi lo lắng.
Mặc dù Lưu Ngọc yêu cầu nghiêm khắc, chú trọng hình thức, nhưng đối với người nhà thì không tệ lắm, cho nên vẫn cho phép hai nàng ta về thăm viếng một chuyến.
"Tỳ nữ tạ ơn công tử đã thông cảm."
"Từ khi tỳ nữ theo công tử về thì đã là người của công tử, không còn quan hệ gì với Vi gia, cho nên không cần trở về thăm viếng."
Nghe vậy, trái lại Oanh Ca, Yến Vũ có hơi sợ hãi, liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói.
"Ừm, vậy cũng được."
"Ngày mai sẽ trở về tông môn, động phủ này các ngươi thuận tiện thu dọn một chút đi."
Thu hết thần sắc của hai thị nữ vào mắt, Lưu Ngọc dặn dò một tiếng rồi tiến vào Luyện Công phòng, chuẩn bị ôn dưỡng Linh khí một hồi.
Vốn là ý nghĩ nhất thời nảy lên, thấy dáng vẻ kinh sợ của hai nàng ta nhưng hắn cũng không có ý giải thích gì.
Ngày hôm sau, một tia sáng từ phía chân trời mà đến, dừng lại ở Phượng Hoàng sơn.
Tia sáng kia thu lại, hiện ra bóng dáng của một nữ tu vô cùng bình thường, tu vi chỉ ở Trúc Cơ trung kỳ.
Bởi vì thế cục đã ổn định, sau này tông môn sẽ không điều động tu sĩ đóng giữ nữa, mà là thống lĩnh trực tiếp từ Tiên Thành gần đó, cho nên điều động một đồng môn Trúc Cơ trung kỳ đến đã đủ rồi.
Chủ yếu là để hiểu rõ một chút tình hình ở đây, cũng sẽ không ở lâu dài ở đây.
Nếu có chuyện quan trọng, sẽ để Tiên Thành sắp xếp xử lý, khi quan trọng còn có thể chiêu mộ thêm các thế lực tu tiên bản địa, hoặc là cho tu sĩ Nguyên Dương Tông đi xử lý nơi đóng giữ tài nguyên quan trọng.
"Sư muội."
Lưu Ngọc nhìn qua Giang Thu Thủy, ánh mắt ra hiệu.
Theo địa vị về tông môn được đề cao, mấy loại chuyện như giao tiếp này, đã không cần hắn tự mình ra mặt, huống chi người được phái tới chỉ là một đồng cơ Trúc Cơ bình thường.
"Vị sư tỷ này là..."
Giang Thu Thủy nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lộ ra tươi cười nghênh đón, bắt đầu giao tiếp công việc.
Quá trình giao tiếp công việc tiến hành rất thuận lợi, tên nữ tu Trúc Cơ trung kỳ kia nghe qua thanh danh "Thanh Dương tử" cũng biết đằng sau Lưu Ngọc còn có chỗ dựa là trưởng lão, cho nên không dám khinh thường, càng không dám khó xử.
"Vị sư tỷ này, tình huống bên trong khu vực Thanh Dương sư huynh quản hạt đều đã thông báo hết."
"Nếu như không có vấn đề gì, trăm tên đệ tử Luyện Khí kỳ này còn có Quy Nguyên chu xin giao lại cho sư tỷ."
"Nhiệm vụ của chúng ta coi như kết thúc, cũng không ở lại lâu."
"Cáo từ!"
Sau khoảng nửa khắc, Giang Thu Thủy nhẹ nhàng chắp tay, khách khí nói.
"Thanh Dương sư huynh và sư muội rời tông môn đã gần mười năm, bây giờ trong lòng chỉ muốn về cũng là chuyện rất bình thường, ta đây hoàn toàn có thể hiểu được."
"Nhiệm vụ trên người nên không thể tiễn xa, còn xin Giang sư muội thay ta vấn an Thanh Dương sư huynh."
Nữ tu kia vô cùng khách khí, nói xong thì chắp tay từ xa với Lưu Ngọc.
"Sư tỷ khách khí rồi."
Giang Thu Thủy nói xong, lại chắp tay lần nữa, rồi đi về phía Lưu Ngọc.
"Sư huynh, chuyển giao đã hoàn thành, chúng ta sẽ xuất phát đúng không?"
Nàng ta đứng lại bên cạnh Lãnh Nguyệt Tâm, mở miệng hỏi.
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, vỗ túi trữ vật lấy ra một chiếc thuyền Độn Phong, rót pháp lực khiến nó hóa thành một chiếc thuyền chừng hai trượng, trôi nổi trên không trung chừng ba thước.
Chân hơi dùng sức, nhẹ nhàng nhảy lên.
Sau đó hắn dùng ánh mắt ra hiệu, hai nàng ta không hề từ chối, lần lượt nhảy lên thuyền Độn Phong, tìm vị trí rồi đứng vững.
Oanh Ca, Yến Vũ cũng đi theo lên thuyền, ngồi xuống trong khoang thuyền.
Cuối cùng nhìn về phía Phượng Hoàng sơn một cái, nhớ rõ cuộc chiến bên trong Yến quốc, nơi mà mình lần đầu tiên trải nghiệm trận chiến.
Lưu Ngọc bấm pháp quyết trên tay, khống chế thuyền Độn Phong bay về phía Cổ Khuyết Thành.
Trên Phượng Hoàng sơn có mấy trăm ánh mắt vẫn dõi nhìn theo, phi thuyền màu đen nhanh chóng bay xa, nhanh chóng trở thành một điểm nhỏ ở phía chân trời, cuối cùng biến mất không còn thấy gì nữa.
Đầu lĩnh của một tòa núi lớn biến mất, phản ứng của tu sĩ các thế lực khắp nơi đều không giống nhau.
Có tu sĩ lộ ra vẻ mặt vui mừng, trong lòng thả lỏng, tựa như buông xuống một tảng đá lớn.
Có vài tu sĩ, trong mắt họ lóe lên sự hận thù, nhưng lại nhanh chóng thu liễm xuống, sợ bị người ngoài nhận ra.
Cũng có tu sĩ thật sự không nỡ, bọn họ là người của Vi gia, làm việc dưới tay Lưu Ngọc giúp bọn họ có được không ít chỗ tốt.
Rất nhiều việc tranh chấp lợi ích đều vô hình diễn ra.
Có thể khẳng định rằng, sau khi Lưu Ngọc rời đi, cách cục bên trong khu vực quản hạt này lập tức xảy ra thay đổi.
Chẳng qua cạnh tranh giữa những thế lực này, yêu cũng được mà hận cũng được, đều không có quan hệ gì với Lưu Ngọc.
Tu vi đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, lần này hắn trở lại tông môn chính là muốn bắt đầu chuẩn bị ngưng kết Kết Kim đan, luyện chế Kết Kim đan cũng đưa vào danh sách việc quan trọng phải làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận