Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1042. Đột nhiên tăng mạnh



Chương 1042. Đột nhiên tăng mạnh




Đừng nhìn thể tích của Nạp Tinh hạp nhỏ nhưng nó cũng được dùng chất liệu luyện chế túi trữ vật để luyện chế ra không gian, không gian bên trong còn lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng, Tinh Thần lực được dự trữ bên trong cũng nhiều hơn trong tưởng tượng.
Càng quan trọng hơn chính là Lưu Ngọc thu thập Tinh Thần lực trong Hư Ảo Tinh Thần cũng tinh thuần và nồng đậm hơn rất nhiều so với ngoại giới.
Không cần đủ loại thủ pháp quy chế để tinh luyện, trực tiếp có thể dùng được.
So với nó, tinh quang hỗn tạp không tinh khiết ở ngoại giới, tinh quang cần phải luyện chế xong mới có thể có được Tinh Thần lực, thời gian hấp thu còn cần phải loại bỏ một phần tạp chất.
Bất kể là về hiệu suất hay là về chất lượng đều không bằng với Tinh Thần lực bên trong Hư Ảo Tinh Thần.
Tinh Thần lực tinh thuần dự trữ bên trong Nạp Tinh hạp, Lưu Ngọc chỉ cần luyện hóa sơ qua và đặt ấn ký của chính mình là có thể được sử dụng cho mục đích của chính mình.
Một hộp Tinh Thần lực nho nhỏ, dựa theo tình huống trước mắt mà nói, có sử dụng một tháng cũng không thành vấn đề.
Nhưng Nạp Tinh hạp chỉ có thể dự trữ hai ngày, vì thế sau hai ngày, nhất định phải tiến vào Tiên Phủ hấp thu Tinh Thần lực một lần nữa.
“Công pháp tầng thứ nhất chỉ cần hấp thu Tinh Thần lực là được rồi.”
“Nhưng để đến tầng thứ hai, cần phải hấp thu đầy đủ Nguyệt Hoa lực mới có thể hoàn thành tiến giai.”
“Hiện tại ở bên ngoài đến Tinh Thần lực còn mỏng manh vô cùng, đừng nói gì đến Nguyệt Hoa lực.”
“Muốn dựa vào tự nhiên để hấp thu mà tiến giai, không phải phải chờ đến ngày tháng năm nào, vẫn phải trông cậy vào Tiên Phủ.”
Sau khi đặt tên cho Nạp Tinh hạp, trong lòng Lưu Ngọc cũng bình tĩnh trở lại, rất nhiều ý niệm hiện lên trong đầu, sau đó đi đến phía trước bổn nguyên màu bạc chói mắt kia.
“Vẻ nhỏ bé” của bổn nguyên màu bạc chỉ so sánh với Hư Ảo Tinh Thần và Hư Không Hắc Ám vô cùng vô tận kia mà thôi.
Ở trước quang đoàn màu đỏ đại diện cho Nguyên Thần của hắn, nó vẫn hiện ra to lớn không gì sánh được.
“Đây chính là ‘bổn nguyên” của Hư Ảo Tinh Thần sao?”
“Thái Âm lực là năng lượng còn cao cấp hơn cả Tinh Thần lực, bình thường chỉ có thể chắt lọc được chút ít từ trong Nguyệt Hoa, mà Nguyệt Hoa là do ánh sáng trăng chiếu rọi vào mà sinh ra.”
“Dựa theo một vài lý luận gì đó ở kiếp trước, ánh trăng cũng thuộc về một loại tinh thần, nhưng bản chất lại cao hơn một tầng.”
“Quang đoàn màu bạc này có thể sinh ra Tinh Thần lực, không biết có thể sinh ra Thái Âm lực và Thái Dương lực không nữa?”
“Đáng để thử một lần.”
Lơ lửng trước quang đoàn màu bạc chói mắt, cảm nhận được năng lực khổng lồ dao động bên trong, suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Lưu Ngọc.
Chuyện Thái Âm lực có liên quan đến con đường luyện thể phía trước, cho nên hắn phải lập tức có hành động.
Theo sự liên hệ chặt chẽ đó, Linh Giác của Lưu Ngọc lại lần nữa nâng cao lên vô hạn, thông quan quyền hạn tăng thêm trong thế giới Tiên Phủ, khiêu động sức mạnh to lớn trong thế giới, thử gây ảnh hưởng đến cho quang đoàn màu bạc.
Trong trạng thái quyền hạn được tăng lên, tiêu hao Tâm Thần lực cực lớn, chỉ vỏn vẹn có một lúc hắn đã cảm giác được sự mệt mỏi.
Một khắc, rồi hai khắc.
Ước chừng thời gian ba khắc trôi tra, bổn nguyên ngân quang mới có biến hóa.
Bên trong nó, biến hóa đang sinh ra gần như không thể lý giải được, có dao động nguy hiểm từ bên trong lan tràn ra ngoài, tản ra khí tức hết sức nguy hiểm.
Nhưng khi Lưu Ngọc thấy vậy, hắn cũng chẳng hề hoảng loạn chút nào.
Từ sau khi hắn lĩnh ngộ trạng thái quyền hạn gia trì, hắn chỉ cần khẽ động tâm niệm thì đã có thể dịch chuyển đến vị trí từng có ký hiệu, cho nên hoàn toàn không sợ nguy hiểm
Ngay tại lúc hắn đang quan sát, dao động của quang đoàn màu bạc lại càng lúc càng lớn, bên trong sinh ra một tia năng lượng cường đại, nhưng tốc độ lại vô cùng chậm chạp.
Sau khi đã tích lũy đến số lượng một sợi, mới bay bổng ra bên ngoài.
Từng tia từng sợi năng lượng cường đại có màu trắng bạc, vừa bay lơ lửng đến quang đoàn màu bạc lập tức tản phát ra khí tức băng lãnh đến cực hạn, làm cho Tinh Thần lực ở xung quanh nó cũng tránh lui đi.
Nhưng nó cũng không tản đi quá xa, từ đầu đến cuối cũng chỉ duy trì khoảng cách vừa đủ.
“Hừ.”
Thần thức Lưu Ngọc vừa muốn thâm nhập vào bên trong nó, hắn cẩn thận quan sát những sợi tia sáng màu bạc này, thoáng chốc liền có một băng hàn đông cứng linh hồn truyền tới.
Ngay sau đó, tia thần thức kia đã mất đi cảm ứng.
“Bề ngoài và đặc tính của thứ này chắc hẳn chính là “Thái Âm lực”, không thể nào sai được.”
Hắn không sợ hãi mà còn lấy làm mừng rỡ.
Điều này có nghĩa là tầng thứ hai của Tinh Thần chân thân cũng không cần phải rầu rĩ chuyện “Thái Âm lực” nữa.
Thái Âm lực băng hàn cực độ, được xưng cơ thể đông cứng ngoại vật, có thể đóng băng thần thức vô hình cũng là điều bình thường.
Hắn quan sát một hồi lâu, kết hợp giữa đặc tính và bề ngoài của nó, bước đầu hắn nhận định đây chính là Thái Âm lực.
Nguyên Thần của Lưu Ngọc vẫn còn quá nhỏ bé yếu ớt, lại duy trì trạng thái quyền hạn gia trì linh cảm tăng cao, vốn đã tiêu hao đến cực điểm.
Cộng thêm tâm thần dao động nhấp nhô, cái kiểu qua loa một chút sẽ bị rút khỏi, vậy thì việc gây ảnh hưởng đến quang đoàn màu bạc cũng theo đó mà kết thúc.
Mọi thứ quay trở về nguyên bản, bên trong nó cũng không còn sinh trưởng Thái Âm lực nữa.
Cảm giác mệt mỏi rõ ràng bên trong tâm thần kéo tới, nhưng Lưu Ngọc vẫn miễn cưỡng vực dậy tình thần, thông qua sự can thiệp của tinh thần vào vật chất làm cho vài sợi Thái Âm lực tiêu tan đi.
Hiện tại hắn hoàn toàn không dùng được Thái Âm lực, mà Nguyên Thần lại cực kỳ yếu ớt, căn bản là không chống đỡ nỡ Thái Âm lực.
Sau khi thu thập Tinh Thần lực phải thường xuyên đến nơi này, nếu như bất cẩn chạm vào nó thì sẽ khóc không ra nước mắt.
Cho nên mấy tia Thái Âm lực này không thể giữ lại, vẫn nên thỏa đáng một chút thì tốt hơn. Hết chương 1042.



Bạn cần đăng nhập để bình luận