Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 994. Đồng môn tương tàn(4)

Chương 994. Đồng môn tương tàn(4)
Sắc mặt của những thi thể này đều mang theo vẻ khó có thể tin, phần lớn là bị đánh lén mà chết, mà còn là một kích trí mạng.
"Ồ?"
"Thú vị."
Lưu Ngọc nhìn đến đây, ngay lập tức hiểu rõ ra.
Nếu như hắn đoán không sai, đây chính là thủ đoạn gọi là đồng môn tương tàn.
"Cũng đúng, lúc ở Linh Dược Viên Càn Xương, Tống Hạo Thương đã từng vứt bỏ đồng môn, một mình chạy trốn."
"Hiện tại làm ra chuyện tàn sát đồng môn thế này cũng không có gì là lạ."
"Vong ân phụ nghĩa, khi sư diệt tổ, tương tàn đồng môn."
"Người này còn là người ư."
Nhìn đến đây, trong lòng Lưu Ngọc lập tức tăng vọt ý chí muốn giết gã.
Thấy xung quanh không có tu sĩ nào khá, trái lại hắn cũng không vội ra tay, dự định xem hết trò hay này.
"Đinh đinh."
Trong sơn cốc, tiếng Linh khí pháp khí vang lên không dứt bên tai, còn kèm theo tiếng mắng mỏ đầy giận dữ của một người và tiếng đáp lại của một người khác.
"Đồng sư huynh, ngươi yên tâm đi đi."
"Ta thu thập tài sản của các ngươi, cộng thêm tài nguyên từ Linh quả viên này, dĩ nhiên có thể ngưng kết Kim Đan."
"Đến lúc đó, một khi ta đã thành Kim Đan, cho dù Vân Tiêu sơn có sụp xuống, cũng có thể kéo dài đạo thống của bản quán một nơi khác!"
"Vào lúc trước kia, không phải Đồng sư huynh thường khuyên bảo ta, tất cả đều phải lấy tông môn làm trọng sao?"
"Chỉ cần ta có thể thu thập đầy đủ tài nguyên, cho dù tông môn bị đại nạn như này, cũng nhất định có thể kéo dài đạo thống."
"Nếu đã vậy, thì Đồng sư huynh có xuống tới dưới cũng có thể nhắm mắt nha."
"Ha ha... Ha ha ha."
Tống Hạo Thương đã thay đổi đạo bạo, trên mặt là ý cười trông có hơi điên cuồng, không ngừng nói ra những lời đại nghịch bất đạo.
"Ngươi... Ngươi?"
Tên tu sĩ bị gọi là Đồng sư huynh hiển nhiên là vô cùng tức giận, nghe thấy vậy, lồng ngực phập phồng liên tục thở hổn hển, trên mặt là vẻ không dám tin.
Nghe những lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, trong lúc nhất thời hắn ta vậy mà không biết đáp trả thế nào.
Sư đệ một tay mình dẫn dắt, lại có ý đồ khi sư diệt tổ như thế sao?
"Câm miệng!"
"Làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như tương tàn đồng môn thế này, ngươi không cảm thấy thẹn với đạo tâm sao?"
"Tông môn không đối xử tệ với ngươi, ngươi lại hồi báo tông môn như vậy sao?"
"Sớm biết có hôm nay, lúc trước cho dù làm trái với quy củ tông môn thì lão phu cũng phải xử tử cái tên lòng muông dạ thú nhà ngươi!"
"Chẳng lẽ... Đây chính là thiên ý sao?"
"Từ xưa thiên ý luôn yêu cầu cao!"
Ý niệm của Đồng sư huynh vừa ra tới đây đã lập tức kích động, thật lâu cũng không bình tĩnh trở lại được.
Trong lòng bất đắc dĩ mà thở dài, đã mất hết can đảm.
Việc này vừa loạn, giữa lúc chế ngự pháp khí, hắn đã lập tức mất đi trình tự thao tác.
Thực lực của người này vốn không bằng Tống Hạo Thương, thêm nữa từ việc rối loạn trình tự thao tác, ngay lập tức bị một món Linh khí bánh xe màu đen chặt đứt đầu, máu từ chỗ vết cắt phun ra như trụ nước.
Sau khi giết xong Đồng sư huynh, trên mặt Tống Hạo Thương tạm thời thu lại ý cười, hiện lên chút hồi tưởng và hoài niệm, nhưng ngay sau đó đã bị vẻ tàn nhẫn thay thế.
"Lão già, lãng phí thật nhiều thời gian của ta ở đây!"
Gã nhỏ giọng chửi một câu, sau đó dự định thu thập chiến lợi phẩm.
Tống Hạo Thương ngẫm nghĩ định đến giữa Nguyên Dương Tông, thu thêm vài phần tài nguyên như này, để làm chuẩn bị cho việc xung kích Kim Đan sau này, cho nên thời gian rất là gấp rút.
"Đồng thất đồng môn."
"Dị tâm dị đường."
Ở nơi này dùng thần thức quan sát, Lưu Ngọc có hơi cảm khái.
Từ xưa đến nay, ít nhiều gì giữa tông môn và gia tộc cũng sẽ có việc đồng môn tương tàn, gà nhà hai mặt đá nhau, không buông xuống được.
Chính bởi vì như thế, đối với kiểu tình huống huynh đệ tương tàn, đồng môn giết hại lẫn nhau như vậy, theo gia pháp môn quy sẽ bị xử phạt vô cùng nghiêm khắc, thương chỉ dưới khi sư diệt tổ.
Nhưng ngay cả như vậy, loại tình huống này cũng sẽ nhìn mãi thành quen.
Có thể thấy được, lòng người vô cùng tệ hại.
Lực lượng Bạch Vân Quan lớn như vậy, dưới tình huống Nguyên Dương lão quái không trực tiếp ra tay, dù cho tam tông bố trí nghiêm mật thế nào cũng không thể nào chém giết tất cả tu sĩ.
Tất nhiên sẽ có một bộ phận tu sĩ, cầm theo tài nguyên mà trốn đi.
Có tài nguyên thì sẽ có tu sĩ, những tu sĩ này nếu có thể đồng tâm hiệp lực, dù không thể giúp Bạch Vân Quan khôi phục vinh quang như trước, nhưng vẫn có thể lập truyền thừa ở nơi khác, tiếp tục truyền thừa đạo thống của mình.
Tiếc là tiên đạo quý ở sự riêng tư.
Con người khi rơi vào đại nạn sẽ dễ động tâm, đa phần tu sĩ đều sẽ cố lấy lợi ích cho mình, cũng sớm quên lãng những lời từng thề thốt.
Cái này không khỏi khiến suy nghĩ của Lưu Ngọc trôi xa.
Nếu có ngày nào đó, Nguyên Dương Tông cũng bị diệt vong, mình sẽ không làm ra chuyện giống như Tống Hạo Thương hôm nay chứ?
Không.
Trong lòng Lưu Ngọc đã có được đáp án.
Có Tiên Phủ trong tay, bản thân mình không thiếu tài nguyên tu luyện bình thường này, cũng không cần phải làm việc như Tống Hạo Thương.
Tới lúc đó, tông môn không thể nào trợ cấp cho mình, vậy khả năng lớn nhất chính là mình sẽ cao chạy xa bay.
Muốn hắn làm trâu làm ngựa, bôn ba khắp nơi để phục hưng tông môn thì đó là chuyện không thể nào.
Chẳng qua, nếu có thể tu luyện tới cảnh giới cao thâm hơn, thuận tay có lẽ giúp cho tông môn ngày xưa một ít, việc này trái lại không sao.
"Đã đến lúc nên giải quyết tai họa này rồi."
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc không thu liễm khí tức của mình nữa, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ phóng thích ra, không hề giữ lại chút nào.
Hắn vỗ nhẹ lên túi trữ vật lấy Xích Viêm tháp ra, rót vào pháp lực để nó biến lớn lên chừng ba trượng, sau đó đợi màn sương dần tĩnh lại thì đi vào.
Linh quang đỏ tươi, nương theo uy thế mạnh mẽ của Linh khí cực phẩm, đột nhiên xuất hiện ở sơn cốc ít người lui tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận