Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 753. Thử công kích

Chương 753. Thử công kích
Bà ta đã tận mắt nhìn đứa nhỏ này lớn lên, cho nên bà ta rất hiểu tính cách của nàng, một khi nàng đã xác định một cái gì đó sẽ rất khó để khiến nàng quay trở lại, trừ khi là Bạch Liên Hoa, nếu không những người khác căn bản sẽ không thể khuyên nhủ được.
Lắc đầu, tứ trưởng lão Bạch gia rời khỏi từ đường, đi an bài mọi thứ.

Một khắc sau, Quy Nguyên chu tiếp cận Phượng Hoàng sơn, dừng lại cách trụ sáng ba mươi trượng.
Chiếc phi thuyền vài chục trượng so với trụ sáng màu xanh khổng lồ, rõ ràng là “nhỏ gọn” tinh xảo.
Nhưng Quy Nguyên chu “nhỏ gọn” là bên tấn công, mà trụ sáng màu xanh khổng lồ, lại chỉ có thể bị động phòng thủ.
Vẻ mặt Lưu Ngọc bình tĩnh, bất động thanh sắc quan sát Phượng Hoàng sơn.
Bởi vì đã kích hoạt trận pháp nên cảnh tượng trong núi đã bị che khuất, chỉ có thể nhìn thấy một trụ sáng màu xanh “thô to” bao trùm hoàn toàn ở bên ngoài, chiếm hơn phân nửa tầm nhìn của mọi người.
“Căn cứ theo tin tức, trận pháp này của Bạch gia chính là nhị giai cực phẩm, hơn nữa còn bố trí ngay ở trên Linh mạch, uy lực lại tăng thêm ba phần.”
“Nếu chúng ta muốn công phá nó, chỉ sợ là không dễ dàng.”
“Xin hỏi Lưu sư huynh, không biết các trưởng lão có ban cho chúng ta bảo vật có hiệu quả dứt khoát vào thời khắc mấu chốt không?”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nhan Khai hơi đau đầu, sau đó gã cười hì hì, nhỏ giọng thần bí hỏi.
“Một bảo vật có hiệu quả dứt khoát?”
“Hỏi nhiều như vậy để làm gì? Đến lúc chẳng phải sẽ biết sao?”
Lưu Ngọc nở một nụ cười thần bí khó lường, cười mắng.
Nhan Khai xấu hổ cười, nhưng trên mặt gã lộ ra vẻ lo lắng, có điều gã thức thời không truy hỏi nữa.
Sau khi hỏi như vậy, mọi người đều biết bằng bên mình cũng có “bí bảo”, cho nên bầu không khí cuối cùng đã được thả lỏng hơn rất nhiều.
Lưu Ngọc thấy vậy cũng không có giải thích, sau mấy lại có đạo pháp quyết đánh vào lệnh bài, khống chế Quy Nguyên chu hạ xuống mặt đất.
“Muốn công phá Phượng Hoàng sơn thì chỉ có thể công phá trận pháp trước mắt, không có bất kỳ đường tắt nào để đi.”
“Nhan sư đệ, Thôi sư đệ, Lãnh sư muội, Vi đạo hữu, lập tức truyền lệnh xuống, lệnh cho tất cả tu sĩ Luyện Khí kỳ dùng pháp thuật tấn công trước.”
Thu hồi Quy Nguyên chu, nhìn trụ sáng màu xanh dường như đang hướng thẳng lên trời, ánh mắt Lưu Ngọc ngưng lại, thản nhiên nói.
Sức mạnh của trận pháp nhị giai cực phẩm không phải là chuyện đùa, việc tấn công tuyệt đối không thể vội vàng, đầu tiên vẫn nên thử thăm dò trước rồi mới bàn đến cái khác.
“Tuân mệnh!”
Bọn họ ôm quyền lĩnh mệnh, sau đó đến vị trí cách đó không xa bắt đầu tổ chức tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Nếu có nhiều tu sĩ Luyện Khí có thể sử dụng như vậy, tất nhiên không thể để cho bọn họ tự mình chiến đấu như những quân lính mất chỉ huy.
Chỉ có bố trí bọn họ thành các trận hình thống nhất khác nhau để chỉ huy thì mới có thể phát huy ra một hiệu quả lớn hơn, đạt được hiệu quả của việc một cộng một lớn hơn hai.
Cuối cùng tất cả các tu sĩ Luyện Khí sẽ được chia làm hai nhóm tấn công, một nhóm sẽ thi triển toàn bộ pháp thuật rồi lập tức lui lại, một nhóm khác sẽ lên tiếp, tuần hoàn như vậy sẽ không khiến cuộc tấn công không bị gián đoạn.
Dưới sự chỉ huy của bốn người Nhan Khai, Lãnh Nguyệt Tâm, Thôi Lượng và Vi Quang Chính, từng tu sĩ Luyện Khí kỳ đã nhanh chóng được chia thành hai nhóm, mỗi nhóm đều có gần hai trăm người.
Rất nhanh, một nhóm tu sĩ đã được an bài tấn công trước, thần sắc bọn họ nghiêm túc nhìn chằm chằm trụ sáng màu xanh khổng lồ, bọn họ chậm rãi tiến lên, khi cách trụ sáng xanh khoảng hai mươi lăm trượng thì dừng lại.
Tu sĩ Luyện Khí trong đội ngũ đa số là Luyện Khí trung kỳ, mà phạm vi thần thức của tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, thông thường là vào khoảng ba mươi trượng.
Rời khỏi phạm vi này, bất luận là pháp khí hay là pháp thuật thì đều sẽ mất đi sự khống chế và ràng buộc từ thần thức, dẫn đến việc uy năng bị giảm đi.
Mà hai mươi lăm trượng chắc chắn là khoảng cách công kích tương đối thích hợp, vị trí sẽ không khiến cho uy năng của pháp thuật bị suy giảm quá nhiều, lại còn có thể đảm bảo an toàn cho bản thân tu sĩ.
Cho dù tu sĩ bên trong trận pháp đột nhiên phát động tấn công thì cũng có thể có đủ thời gian cho bọn họ kịp phản ứng.
Rất nhanh, trong tay các tu sĩ Luyện Khí bắt đầu bấm pháp quyết, Linh quang nhàn nhạt dần dần tỏa sáng, hình mẫu ban đầu của từng đạo pháp thuật bắt đầu được ngưng tụ ra.
Hỏa Cầu thuật, Băng Chùy thuật, Phong Nhận thuật, Chưởng Tâm Lôi,…
Sau một hai hơi thở, từng đạo pháp thuật đã thành hình, nhưng bọn họ lại giương cung mà không bắn.
Mãi cho đến khi có mệnh lệnh, tất cả bọn họ mới mang theo đủ các loại ánh sáng rực rỡ, đồng loạt oanh tạc một vị trí nhất định của trụ sáng màu xanh.
Có rất nhiều đạo pháp thuật, đếm sơ sơ cũng có khoảng hai trăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận