Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 777. Diệt cỏ tận gốc

Chương 777. Diệt cỏ tận gốc
Cho nên đối với hành vi “tự no” của mình, hắn vốn chẳng mảy may áy náy.
“Nội tình Bạch gia thâm hậu, quả nhiên không thể coi thường, Linh Dược viên này quả thực trồng toàn Linh thảo quý giá, không khiến cho mình thất vọng.”
“Thu hoạch những Linh thảo linh dược này, giá trị hẳn là sáu ngàn Linh Thạch đó.”
“May mắn không để cho Bạch gia chút thời gian chuẩn bị nào, bằng không những Linh thảo này bị chuyển đi, vậy sẽ tổn thất rất lớn.”
Lưu Ngọc hơi xúc động, lại có chút may mắn thầm nghĩ.
Hắn sờ lên túi trữ vật bên hông, trong lòng hơi thỏa mãn, đi đến hướng cửa ra vào, tiến về trạm thu hoạch tiếp theo.
Khoảng bốn mươi cái hộp ngọc đến tay, mặt ngoài túi trữ vật không có bất kỳ biến hóa gì.
Kế sách tự no, gánh nặng đường xa.
“Ầm ầm”
Cửa đá vào Linh Dược viên chậm rãi hạ xuống, ngay sau đó một đạo ánh sáng màu bạc dâng lên từ dưới lên trên, bao phủ cửa ra vào lại bên trong nó.
Tiên tay thu lệnh bài vào trong túi trữ vật, Lưu Ngọc xoay người đi đến sườn núi.
Một Linh Dược viên nhị giai khác của Bạch gia. Không kém là bao so với Vi gia, chỉ là diện tích lớn hơn một vòng mà thôi.
Nhưng lại xây dựng tương tự nha ở bên trên ngọn núi tiết điểm linh khí, có thể dễ dàng quan sát được.
“Lưu sư thúc”
Hai tên đệ tử Luyện Khí hành lễ.
Làm Linh Dược viên nhị giai, nơi này cũng tương tự được Giang Thu Thủy an bài đệ tử đến trông coi trước, tránh để có người “đục nước béo cò.”
“Hiện tại Dược viên đã là tài sản của tông môn, chức trách của các ngươi chính là bảo quản tốt tài sản của tông môn.”
“Không có mệnh lệnh của Lưu mỗ, bất kể là tu sĩ nào cũng không được đi vào, hiểu chưa?”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, sắc mặt hơi nghiêm lại nói.
Vì để phòng ngừa xuất hiện tình huống ngoài kế hoạch, cảnh cáo thích hợp vẫn là cần thiết.
Dù sao ở trước lợi ích, khó đảm bảo không có tu sĩ bí quá làm liều, tỉ như bọn Nhan Khai, Thôi Lượng.
“Đệ tử hiểu rõ!”
“Cẩn tuân lệnh của sư thúc!”
Hai tên đệ tử cung kính nói.
Thấy vậy, Lưu Ngọc mặt không đổi sắc lấy lệnh bài mở ra trận pháp, đường hoàng tiến vào bên trong.
“Hồng Tinh thảo” “Chu quả ba trăm năm” “Xích Huyết sâm”
Sau đó không lâu, hắn liền thấy được cảnh tượng bên trong dược viên, nhận ra từng cây Linh thảo.
Linh Dược viên Bạch gia này, quả thật giống như trong tư liệu viết, chủ yếu trồng Linh thảo nhị giai, năm tuổi tử hai trăm đến ba trăm năm.
Chỉ có điều dù chỉ là Linh thảo linh dược nhị giai phổ thông, nhưng số lượng cũng ít, khẽ đếm qua loa chí ít cũng có hơn hai trăm gốc.
Chỉ là khá đáng tiếc là, nhưng Linh thảo linh dược trưởng thành trong đó cũng không nhiều, chỉ có hơn ba mươi cây, phần lớn vẫn chưa trưởng thành.
“Đáng tiếc, đều là những chủng loại mà Tiên Phủ đã có rồi.”
Lưu Ngọc duỗi tay lần mò, lại lấy ra từ trong túi trữ vật một cái cuốc và hộp ngọc, đào Linh thảo linh dược lên bỏ vào trong hộp ngọc.
Giờ phút này, hắn dường như đã hóa thân thành một lão nông chăm chỉ cần cù, thu hoạch “trái cây” trong ruộng.
Nhất là thu hoạch thành quả của người khác, càng có một loại cảm giác không giống nhau.
Lần này Lưu Ngọc ngược lại không lấy bao nhiêu, chỉ là lấy ba mươi cây Linh thảo trưởng thành bỏ vào trong túi, sau đó không tiếp tục nữa.
Đây tất nhiên không phải là do hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Còn lại một ít Linh thảo chưa trưởng thành, không đạt được tiêu chuẩn làm đan dược nhị giai, nếu như muốn sử dụng hoặc là bán đi còn phải thúc một phen thì mới được.
Cứ như vậy, lấy trước tiếp và thúc hạt giống bằng Tiên Phủ thì không có khác nhau mấy, chỉ là sẽ tiêu hao thêm một khoản Linh Thạch.
Trước mắt cứ thu hoạch những Linh thảo linh dược nay, lai lịch cũng sẽ “sạch sẽ”, nếu có cơ hội thích hợp, hắn có thể sẽ lựa chọn bán ra ngoài một ít.
Dù sao Linh Thạch thì ai cũng chê ít.
Thần thức quét qua, xác nhận sau không đã không bỏ sót Linh thảo trưởng thành, Lưu Ngọc xoay người rời đi khỏi Linh Dược viên này.
Phượng Hoàng Sơn cao lớn rộng lớn, linh khí nồng đậm, địa phương có thể khai khẩn thành Linh điền không phải ít.
Ngoài hai tòa Linh Dược viên nhị giai, Bạch gia còn kiến tạo bốn Linh Dược viên nhất giai, trồng một vài Linh thảo nhất giai, dùng để bán ra hoặc là luyện chế đan dược nhất giai.
Về phần những Linh điền kia thì trồng các loại linh cốc, linh quả, một số nhỏ dùng để ăn, phần lớn thì bán ra ngoài.
Linh thảo linh dược đối lập nhau.
“Sản lượng” của linh cốc liền lớn hơn.
Bởi vì không “dễ hỏng” như Linh thảo linh dược, hơn nữa chu kì trưởng thành lại ngắn hơn rất nhiều, yêu cầu đối với linh khí cũng chẳng phải cao, cho nên thích hợp trồng trên phạm vi lớn.
Nhưng thiên đạo cân bằng, sản lượng linh cốc mặc dù nhiều hơn so với Linh thảo linh dược, nhưng linh khí ẩn chứa bên trong nó cũng kém xa hai cái sau, rất khó sinh ra linh cốc cao giai.
Rời khỏi Linh Dược viên nhị giai ở sườn núi, Lưu Ngọc tiếp tục đi về phía Linh Dược viên nhất giai.
Linh dược Linh thảo nhất giai giá trị có hạn, đối với hắn mà nói thì không đáng giá để nhắc tới, chuyến đi này, đương nhiên không hoàn toàn là bởi vì lợi ích.
Mà muốn thu thập một chút những Linh thảo linh dược mà bên trong Tiên Phủ không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận