Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1061. Tiếng chuông đặc thù(3)



Chương 1061. Tiếng chuông đặc thù(3)




Chỉ có điều, hắn vẫn thuận lợi đồng ý.
“Nếu như Đường đạo hữu và chư vị đồng đạo đã nâng đỡ như vậy, Hồng mỗ cung kính không bằng tuân lệnh.”
Đầu tiên là từ chối một phen, Lưu Ngọc cuối cùng mới “miễn cưỡng” đáp ứng.
“Ha ha, bản lĩnh của Hồng đạo hữu, tại hạ đã biết qua.”
“Đạo hữu quá khiêm tốn.”
Thấy đối phương đáp ứng, nụ cười trên mặt Đường Thiên Bảo lại tươi thêm mấy phần, phóng khoáng cười nói.
Lúc này, bầu không khí trong thính đường lại buông lỏng, đã đều là thành viên của Quang Minh hội, như vậy mọi người có thể miễn cưỡng xem là người mình.
Chỉ có điều Lưu Ngọc mới vừa vào, tất nhiên sẽ không có khả nhân thu hoạch được những bí ẩn khi tiếp xúc với hạch tâm, chỉ là lưu phương thức liên lạc của nhau rồi không có gì thêm nữa.
“Chư vị, lần này đến đây liền kết thúc mỹ mãn, ta cáo biệt tại đây.”
“Chư vị đạo hữu, tiên vận hưng thịnh!”
Đường Thiên Bảo đứng dậy chắp tay với mấy người đang ngồi, nói vài câu xã giao sau đó tụ hội liền chính thức kết thúc.
Lưu Ngọc lẫn lộn trong đó cũng tương tự đi ra khỏi phòng khách.
Lúc này mới gia nhập Quang Minh hội, cho dù tiếp xúc với phạm vi của Đường Thiên Bảo nhưng mà muốn hiểu rõ hơn thì không thể nóng vội, nóng vội sẽ để lại sơ hở.
“Hồng đạo hữu, bây giờ sắc trời còn sớm, chi bằng đi uống một chén thì thế nào?”
“Tại hạ làm chủ, không biết Hồng đạo hữu có thể nể mặt hay không?”
Một tu sĩ trung niên hàng mi đỏ rực cất lời mời, thái độ vô cùng thành khẩn.
Tu vi của người này là Trúc Cơ hậu kỳ, giao lưu vài câu, Lưu Ngọc biết lão là tộc trưởng gia tộc Trúc Cơ ở ốc đảo phụ cận.
“Phong đạo hữu đã mời nhiệt tình như vậy, Hồng mỗ lý nào lại cự tuyệt?”
“Tại hạ mới đến, vừa vặn có một vài chuyện muốn tìm một đồng đạo hỏi rõ một phen.”
“Phong đạo hữu đến rất là đúng lúc!”
Trong lòng bình tĩnh như nước, trên mặt Lưu Ngọc lộ ra mấy phần ý cười khách khí nói.
Thấy thế, những tu sĩ khác muốn mời vị luyện đan sư “Hồng Hạo” này cũng đành thôi, thầm mắng Phong lão quỷ ra tay thật nhanh.
Tu sĩ tốp năm tốp ba kết bạn tản đi, căn phòng mới vừa rồi còn náo nhiệt thoáng cái đã trở nên lạnh lẽo.
Bước qua cánh cửa, Lưu Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy Chu Tử Văn hai tay khoanh trước ngực, đứng bên cạnh Đường Thiên Bảo mặt không biểu tình, hai con ngươi hờ hững lạnh lùng cách xa người khác vạn dặm.
Bây giờ nghĩ lại, từ đầu đến cuối cuộc hội họp, người này vẫn luôn là dáng vẻ này.
Thấy tu sĩ chủ động chào hỏi, hắn liền lộ ra vẻ cười, nhưng đây là vẻ ngoài cười mà trong không cười, dưới vẻ cười đều là lạnh lùng và hàn ý.
Dường như còn ẩn giấu một vài thứ không muốn để cho người khác biết.
Người này thái độ với Đường Thiên Bảo bình dị gần gũi, tạo nên sự chênh lệch rõ ràng, khả năng biết quản lý một vài sự vật, đều tồn tại sự khác biệt to lớn.
Theo đạo lý mà nói, sự khác biệt to lớn như thế, rất khó trở thành đồng bạn với nhau.
Nhưng hai người này lại cùng đi chung, Đường Thiên Bảo còn đưa hắn ta làm tâm phúc, thậm chí là dáng vẻ tay chân.
“Hẳn người này là “Hắc thủ” của Đường Thiên Bảo?”
Ánh mắt vừa giao nhau liền lập tức thu lại, Lưu Ngọc suy nghĩ liên tục, nhưng vẫn tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Chỉ có điều chưa đi được mấy bước, đột nhiên xuất hiện tiếng vang khiến cho hắn dừng bước.
“Đùng đùng đùng.”
Nặng nề, tiếng chuông vang dội bỗng nhiên vang, vang đến từng ngóc ngách của phường thị Tây Sa, mang theo từng tia băng lãnh và tiêu điều.
Tiếng chuông bất thình lình, khiến cho phần lớn tu sĩ trong phường thị dừng động tác trong tay lại, lẳng lặng dừng chân nhìn xung quanh.
Qua bảy tiếng chuông, phường thị vốn huyên náo bỗng trở nên hoàn toàn yên tĩnh, hai ba hơi thở sau mới có âm thanh vang lên thưa thớt.
“Đây là.”
Nghe tiếng chuông, trong lòng của Lưu Ngọc hơi động.
Căn cứ vào một phen giao lưu với Đường Thiên Bảo, còn có thu thập tư liệu được từ lúc trước, hắn đã hiểu đứa ý nghĩa đặc thù mà tiếng chuông này cất
Tiếng chuông đặc thù một khi vang lên, nghĩa là bắt được tà tu có phân lượng, muốn công khai tiến hành phán quyết tử vong.
Dùng loại hình thức này để mạnh mẽ đả kích sự kiêu ngạo phách lối của tà tu.
“Đãng Ma Chung đã vang lên, xem ra là bắt được tà tu có phân lượng rồi!”
“Mà tình huống vang lên bảy lần, dường như trên trăm năm nay chưa từng có, ma tu tử hình lần này, đến cùng là loại độc ác như thế nào?”
Sau một hồi yên tĩnh, tu sĩ trong phường thị bắt đầu nghị luận, ầm ĩ suy đoán đây là ma đầu tội ác tày trời nào bị bắt lại.
Ngay lập tức giống như là nhận lấy tín hiệu nào đó, đại đa số tu sĩ đều đi về cùng một phương hướng, mênh mông dày đặc trái lại có chút hùng vĩ.
Tử hình công khai, Phong đạo hữu chúng ta đi xem chút đi.”
Lưu Ngọc nhẹ nói một câu, sau đó chưa đợi đối phương đáp lời đã đi chung với đám người đến phương hướng đó.
Lúc này thành viên của Quang Minh hội vẫn chưa đi xa, thấy thế cũng kết bạn đi chung đến phương hướng có tử hình, Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn, Dương Lão ba người cũng thế.
Thuận theo dòng người, Lưu Ngọc rất nhanh đã đến được nơi công khai hành quyết.
Mặc cho phía trước đã đứng đầy tu sĩ, khiến cho hắn đứng cách đài khá xa, chỉ có điều vẫn có thị lực cường đại của thể tu nhị giai ban cho, vẫn có thể thấy được tình huống cụ thể.
Phàm nhân thế tục đối với tội phạm, nếu như muốn công khai chém đầu, bình thường sẽ tiến hành ở Thái Thị Khẩu. Hết chương 1061.



Bạn cần đăng nhập để bình luận