Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 791. Thưởng phạt phân minh(3)

Chương 791. Thưởng phạt phân minh(3)
Nhìn mười hai tu sĩ Trúc Cơ trong sảnh, Lưu Ngọc chậm rãi lên tiếng, nói về kế hoạch sơ bộ của mình về việc thu phục khu vực này.
“Đó chính là kế hoạch sơ bộ của Lưu mỗ, chư vị có sáng kiến gì cứ việc đề xuất.”
“Nếu như không có ý kiến, vậy thì thực hiện theo kế hoạch này, lập tức xuất phát!”
Lưu Ngọc chậm rãi cất lời, từng lời từng chữ rõ ràng, lời nói ra âm vang mạnh mẽ.
Lực cản lớn nhất vừa đi, phường thị Kim Khuyết lại bị bao vây tấn công, ở vài phương hướng khác của Yến quốc cũng đều có tiểu đội giam chân.
Kế hoạch của hắn cho dù có khuyết điểm nhỏ, thì vấn đề chắc hẳn cũng không lớn.
Nhưng hễ là chuyện cần phải cố hết sức để theo đuổi sự hoàn hảo, về vấn đề thế này, hắn vẫn có thể nghiêng tai lắng nghe ý kiến của những người khác.
“Lưu sư huynh, Thu Thủy cho rằng…”
“Nói chung là đối với gia tộc tu tiên bản địa giống như bọn rắn dẫn đầu, nếu như lựa chọn quy hàng, Thu Thủy cho rằng vẫn nên cố gắng hết sức đối xử tử tế một chút.”
“Như vậy mới có thể khôi phục sự ổn định với tốc độ nhanh nhất.”
Giang Thu Thủy đứng dậy chắp tay lại, nói ra cách nhìn của bản thân mình.
Bởi vì mối quan hệ của hai người, nàng ta không có quá nhiều cố kỵ, cũng thẳng thắn nói ra, dẫn đến hiệu quả của hiệu ứng dẫn đầu.
Lưu Ngọc nghe vậy thì trầm ngâm một lúc, sau đó hắn mới gật đầu nói:
“Giang sư muội nói không sai, về phương diện này có thể cải thiện.”
“Như vậy thì dựa theo lời sư muội mà sửa đổi đi.”
Thấy ý kiến của Giang Thu Thủy được tiếp thu, mọi người biết Lưu Ngọc không chỉ là dò hỏi ngoài mặt, mà là thực sự lắng nghe tiếp thu ý kiến, vì vậy đều sôi nổi bắt đầu nói ra ý kiến của từng người.
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, tu sĩ trong sảnh bắt đầu hăng hái lên tiếng phát biểu ý kiến, tiếng thảo luận vang lên không ngừng bên tai.
Trong đó, bài phát biểu của Mạnh Văn Tinh, Vi Quang Chính là dài nhất.
Bọn họ là người lớn tuổi nhất trong đây, hơn nữa lại còn là tu tiên xuất thân từ gia tộc, tình huống của gia tộc tu tiên họ vô cùng hiểu rõ, cho nên đã thật sự đưa ra rất nhiều ý kiến có ích.
Về những vấn đề nhỏ nhặt không đáng kể này, Lưu Ngọc cũng không bày ra dáng vẻ kiêu ngạo của người lĩnh đội, mà tỏ ra “hạ mình cầu hiền”, kiên nhẫn lắng nghe ý kiến của chúng tu sĩ.
Có điều về việc làm thế nào để mau chóng thu phục khu vực này, hơn nữa còn khôi phục sự ổn định với tốc độ nhanh nhất, trước đây mọi người đều không có kinh nghiệm, đều vẫn đang nằm trong quá trình dò dẫm.
Cho nên để đi đến quyết định các chi tiết cụ thể, là việc hết sức chậm chạp.
Cuộc thảo luận này cũng duy trì hết hai canh giờ.
Mãi cho đến hai canh giờ sau, các chi tiết cụ thể mới được quyết định từng cái một, cuộc thảo luận cũng bước vào hồi kết.
Lưu Ngọc biết rõ, gây dựng “giang sơn” và thống trị “giang sơn” hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Ở trên một trình độ nào đó để nói thì độ khó của việc thống trị giang sơn không hề thua kém gì so với việc gầy dựng giang sơn.
Nếu như không muốn lặp lại điều đó trong tương lai, sẽ tạo nên vô số phiền toái cho chính mình.
Như vậy thì trong lúc thống trị, tuyệt đối không thể áp dụng phương pháp quá mức đơn giản, quá mức thô bạo.
“Vì để thể hiện lập trường kiên định của mình, cùng với quyết tâm ủng hộ liên minh.”
“Tại hạ khẩn cầu Thanh Dương đạo hữu, trước mắt không cần giải trừ Tỏa Linh cấm chế.”
“Tại hạ cải tà quy chính, một lòng quy thuận liên minh, chỉ một đạo Tỏa Linh cấm chế thì có hề gì.”
“Nhưng đến cuối cùng vẫn là một thân mang tội.”
“Đợi đến khi cuộc chiến này kết thúc, sau đó giải trừ cũng không muộn.”
Tiêu Sùng đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Y chỉ là một tán tu, phải nói đấu pháp chính là sở trường của y, nhưng để nói những thứ như sách lược thống trị địa phương, thì y không can thiệp được.
Vì để tạo nên cảm giác tồn tại của mình và cân nhắc một vài suy tính quan trọng, y lập tức chủ động nhắc tới vấn đề này.
Lời này vừa nói ra, nhất thời nơi đây bỗng dưng tĩnh lặng!
Chúng tu sĩ ngồi trong sảnh đều nhìn về phía Tiêu Sùng, ánh mắt có chút kỳ quái, suy nghĩ trong lòng cũng khác nhau, trên mặt cũng không lộ ra biểu cảm gì.
Lưu Ngọc không chút biểu cảm, cũng không tỏ ra vui mừng hay tức giận, khiến người ta đoán không thấu được suy nghĩ trong lòng hắn.
Hắn không lên tiếng trả lời, mà lại nhìn về hướng hai người Vi gia hỏi:
“Hai vị đạo hữu Vi gia thấy thế nào?”
Trong lòng Vi Cô Bình thầm mắng Tiêu Sùng, trải đời nhiều năm, đã khiến bà ta nhận ra sự mẫn cảm của vấn đề này.
Dựa theo lời Tiêu Sùng vừa nói, lúc này vội vã giải trừ Tỏa Linh cấm chế, chẳng phải sẽ trở thành lập trường không kiên định, liên minh không đủ “lòng trung thành” rồi sao?
Nhưng vấn đề sau khi đánh hạ Phượng Hoàng sơn sẽ giải trừ cấm chế, rõ ràng là chuyện đã nói rõ trước đó rồi không phải sao?
Bà ta cũng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể nhìn về hướng tộc trưởng Vi Quang Chính.
“Tiêu đạo hữu nói không sai, chúng ta một lòng quy thuận liên minh, quyết không hai lòng, cần gì phải vội vàng giải trừ Tỏa Linh cấm chế.”
“Vẫn mong Thanh Dương đạo hữu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Vi Quang Chính chắp tay, vừa nói vừa khom người xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận