Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 680. Suy nghĩ trù tính(2)

Chương 680. Suy nghĩ trù tính(2)
Một tu sĩ trung niên mặc trường bào màu lam có để lâu dài, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, trông có vài phần thần sắc điêu luyện tự mình đến nghênh đón.
Người này tên là Nghiêm Văn Bân, là người Nghiêm gia phái ra chuyên tiếp xúc với Lưu Ngọc, mấy năm nay chính là người này vẫn luôn liên hệ cùng hắn, đan dược bán ra cho Nghiêm gia cũng là cùng người này giao dịch.
"Từ khi chia tay đến giờ, Lưu sư đệ không có vấn đề gì chứ? Nhanh, nhanh, mời vào!"
Nghiêm Văn Bân chắp tay từ xa nói, thái độ của hắn ta vô cùng nhiệt tình, dứt lời lập tức chìa tay ra.
"Nhờ hồng phúc của Văn Bân sư huynh, mấy năm nay không có gì trở ngại."
Lưu Ngọc cười nói, thoải mái vượt qua cánh cửa đi vào.
Hai người thoáng trò chuyện một chút trước cửa, sau đó một trước một sau đi vào trong nhà.
Nghiêm Văn Bân mời Lưu Ngọc đến trong động phủ, sau đó ngâm chế một bình Linh trà nóng hổi, cũng tự mình rót đầy cho Lưu Ngọc.
Thái độ của hắn ta vô cùng thân cận, không hề có cao ngạo của tu sĩ gia tộc Kim Đan, nhìn thoáng qua, hai người giống như hảo hữu nhiều năm không gặp.
"Cảm ơn Văn Bân sư huynh."
Lưu Ngọc tiếp nhận Linh trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm.
Trước mắt hắn đã coi như là một phe trong một dòng tộc, mà trong dòng tộc này lại có quan hệ thân thiết cùng Nghiêm gia... Còn có nhiều qua lại với tu sĩ Nghiêm gia, điểm này ngay cả sư tôn hời Lý gia cũng không sánh nổi.
Dù cho hôm nay, Lý Trường Không không cho hắn biết tin tức, thì ngày mai hắn cũng sẽ có được tin tức từ bên Nghiêm gia này.
"Một thời gian không gặp nhau, tu vi của Lưu sư đệ lại tinh tiến rồi, chỉ sợ không lâu nữa sẽ vượt cả ta."
Nghiêm Văn Bân cởi mở nói.
Là tu sĩ xuất thân gia tộc Kim Đan, hắn ta hiểu được nhiều công pháp bí thuật hơn tu sĩ bình thường, có lẽ là nhìn trộm được đôi chút từ tu sĩ tu luyện nào đó, mà Lưu Ngọc lại không cố tình che giấu, mới có thể có lời như vậy.
Có điều hắn ta cũng chỉ là nói đùa, sau khi Lưu Ngọc trải qua lần thứ tư Ma Hỏa, tu vi khí tức thể hiện ra ngoài không khác gì tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ mới lên cấp, muốn đuổi theo loại tu sĩ uy tín lâu năm như Nghiêm Văn Bân, dựa theo lý thuyết không cần mấy chục năm rèn luyện thì sẽ không đạt thành.
"Một chút tiến bộ không đáng nhắc tới, muốn đuổi theo bước chân Văn Bân sư huynh phải còn kém tận ba mươi năm rèn luyện cơ."
"Chỉ sợ khi đó sư huynh đã sớm chuẩn bị xông bình cảnh Kim Đan rồi."
Lưu Ngọc đặt chén trà xuống, khách khí trả lời.
Sau đó tự nhiên là khách sáo thổi phồng lẫn nhau một phen, thời gian chừng nửa chén trà qua đi, hắn mới nói rõ ý đồ mình đến, nói thẳng ra là cầu Nghiêm gia giúp đỡ.
"Lưu sư đệ là bằng hữu Nghiêm gia ta, cũng là bằng hữu của tại hạ, nếu sư đệ đã muốn địa vị lĩnh đội thì tại hạ đương nhiên phải hỗ trợ."
"Sư đệ yên tâm, việc này cứ dao cho ta."
Nghiêm Văn Bân nói xong, thoáng trầm ngâm rồi gật đầu đồng ý.
Luyện chế đan dược nhị giai không dễ, bản thân là một đồ vật tương đối hiếm có, mà hàng năm Lưu Ngọc còn dùng giá thấp bán bảy bình cho Nghiêm gia, xác thực là con số không nhỏ.
Vì thế giúp một chút việc như này, lại có thể duy trì tốt quan hệ với Luyện Đan Sư nhị giai, cũng là vô cùng đáng giá.
Mặc dù lần này Nghiêm trưởng lão không đến Yến quốc, nhưng quan hệ cùng mấy gia tộc Kim Đan trong tông cũng không tệ, thuyết phục bọn họ giúp việc nhỏ này cũng sẽ không có vấn đề gì.
Dù sao cái này không cần bỏ ra cái giá gì, cũng không cần chắc chắn thành công, chỉ cần động mồm mép đủ là được.
Với thế lực của Nghiêm gia, tự nhiên có thể sớm biết quyết sách của tông môn trước Lưu Ngọc một bước.
Mặc dù mọi người đều biết bình thường thực lực Luyện Đan Sư không mạnh lắm, muốn tranh đoạt dẫn dắt tiểu đội tu sĩ cũng hơi lạ, nhưng Nghiêm Văn Bân không quá do dự, lập tức đồng ý tại chỗ.
Về phần nguyên nhân trong đó, hắn ta không muốn truy tới cùng, chỉ cần Lưu Ngọc nhận phần nhân tình này là được.
Mỗi tu tiên giả đều có bí mật của riêng mình, nếu đánh vỡ cái nồi này để hỏi tới cùng, cho dù là bằng hữu tri kỷ cũng có thể trở mặt thành thù.
"Văn Bân sư huynh quả nhiên sảng khoái!"
"Vậy Lưu mỗ xin đa tạ sư huynh, chờ tin tức tốt."
"Ba trăm Linh Thạch này xem như một chút tâm ý của Lưu mỗ, còn xin sư huynh đừng từ chối."
Lưu Ngọc trịnh trọng chắp tay nói cảm tạ, sau đó lấy ra ba khối Linh Thạch trung phẩm, nhẹ nhàng đẩy qua.
Mặc dù chuyện này nói thế nào cũng chỉ là việc nhỏ, vốn không cần trả giá lớn như vậy, nhưng xin người giúp mình làm việc tự nhiên không thể không bày tỏ thái độ, về điều này hắn không muốn quá keo kiệt.
"Thịnh tình không thể từ chối, nếu sư đệ đã có lòng như vậy, vậy ta đành phải nhận lấy."
"Lưu sư đệ yên tâm, chuyện như lời ngươi nói, tại hạ sẽ xử lý ngay."
Phất tay thu Linh Thạch vào túi trữ vật, nụ cười trên mặt Nghiêm Văn Bân càng thêm xán lạn.
Chuyện chính đã xong, cho đến trước mắt, mọi việc vẫn tương đối thuận lợi, thấy vậy trong lòng Lưu Ngọc cũng thả lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận