Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 937. Thực lực thay đổi(3)

Chương 937. Thực lực thay đổi(3)
Cảm nhận được cường độ thần thức hiện giờ, tự nhiên trong đầu Lưu Ngọc lại xuất hiện đủ thứ công dụng thần kỳ, trên mặt cũng lộ ra nét cười thoải mái.
Một cảm giác mạnh mẽ xộc thẳng lên đầu, trạng thái tốt đẹp trước nay chưa từng thấy.
Bên trong máu thịt là khí huyết hùng hậu phun trào, pháp lực liên tục chảy xuôi trong kinh mạch, trích tụ vào đan điền.
“So với lần đột phá trước, pháp lực đã tăng lên hơn bốn phần. Hơn nữa về sau vẫn còn có thể tăng trưởng tiếp.”
“Khó trách tại, rõ ràng là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ mạnh hơn Trúc Cơ trung kỳ nhiều.”
“Sự chênh lệch cảnh giới giữa các tu sĩ càng về sau sẽ càng rõ, đến mức giống như một lạch trời.”
“Chênh lệch càng ngày càng lớn như thế, muốn dùng các loại pháp khí pháp bảo, pháp thuật bí thuật hay thủ đoạn để bù đắp vào cũng sẽ khó càng ngày càng khó.”
Cảm nhận được phạm vi tăng trưởng của pháp lực trong lần tu luyện này, Lưu Ngọc bỗng thấy có chút cảm khái nói.
Sau đó hắn bắt đầu luyện tập các loại pháp thuật ngay tại chỗ, làm quen với việc pháp thuật và tu vi cùng tăng vọt, từ từ rèn luyện lực khống chế.
Nếu bản thân không thể hoàn toàn không chế tu vi, ‘Ẩn Linh thuật’ tất nhiên cũng không cách nào che giấu được.
Thế nên lần này Lưu Ngọc đã quyết tâm, chưa không chế được tu vi và pháp lực đến mức hoàn mỹ thì sẽ không phá quan, ra ngoài.
Tu vi tiến bộ nhanh thế này, nếu để lộ ra ngoài thì sợ là sẽ tự rước họa vào thân. Cho nên bất cứ chuyện gì, quan trọng đến mấy cũng không thể làm gián đoạn quá trình bế quan của hắn được.
Cho dù là tông môn có hạ lệnh, Lưu Ngọc cũng sẽ tìm cách từ chối.
Dù sao thì dựa vào công lao hiện tại của hắn, lại thêm vị sự phụ ‘hời’ ở trên nói đỡ thì sẽ không phải chịu hình phạt quá nghiêm khắc.
“Rầm!”
Từng chiêu pháp thuật đánh lên tấm bia đã được đặc chế, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Hỏa Cầu Thuật, Hỏa Xà thuật, Huyền Điểu Liệt Diễm thuật.
Các loại pháp thuật hệ Hỏa, Lưu Ngọc chỉ cần tùy ý phất tay là cũng có thể đánh ra được, dễ như ăn cháo.
Bản thân hắn là Mộc Hoả Thổ tam linh căn. Công pháp tu luyện cũng là thuộc tính Hoả Mộc, thế nên hiện giờ thành tựu pháp thuật hệ Hoả cùng hệ Mộc của hắn đã lên đến một tầm cao mới.
Trải qua mấy chục năm cực khổ rèn luyện, dùng từ ‘thông thạo’ để miêu tả thì cũng không có gì quá đáng.
Về phần pháp thuật của thuộc tính khác, tất nhiên Lưu Ngọc cũng có đọc lướt qua, chỉ là không thành thạo như hai hệ Hoả Mộc, thành tựu cũng chỉ nói là đủ dùng.
Lưu Ngọc không ngừng thi triển các loại pháp thuật, làm quen với tu vi vừa đột phá.
Đến khi pháp lực tiêu hao gần hết thì lại dùng Linh khí còn sót lại trong ‘Tụ Linh trận’ để bổ xung. Quá trình này vẫn luôn lặp đi lặp lại suốt bảy ngày bảy đêm, chưa từng ngừng lại.
Lưu Ngọc không dám lơ là sơ ý. Nếu chiếu theo tình hình trước khi hắn bế quan, sợ là Tiên Cung thành đã bị công phá rồi.
Phe mình lúc nào cũng có thể phát động tổng tấn công lên sơn môn Bạch Vân Quan.
Lưu Ngọc và tiểu đội Thanh Phong lúc nào cũng có thể nhận được chỉ lệnh của tông môn, yêu cầu tiến đến tụ họp.
Nếu không thể ẩn giấu hết tu vi, nhìn thì có vẻ như chỉ là chuyện nhỏ nhưng thật ra lại là đại sự liên quan đến sống chết.
Chỗ sống hay chết, con đường tồn tại hay tử vong…không phải là cũng xem xét mấy thứ này ư?
….
Trong phòng luyện công không ngừng có tiếng pháp thuật nổ vang, mãi đến bảy ngày sau mới ngừng lại.
“Cuối cùng mình cũng có thể hoàn toàn khống chế tu vi và pháp thuật mới tăng vọt được rồi.”
“Cảnh giới cũng đã rất ổn định, đã đến lúc có thể xuất quan được rồi.”
Lưu Ngọc lẩm bẩm một mình.
Lần này, sau khi pháp thuật hồi phục lại trạng thái viên mãn, hắn đã ngừng tu luyện, có ý định xuất quan.
Dù sao, tính toán lại thời gian thì lần bế quan này cũng đã được gần một tháng. Trong tình hình hiện tại, đúng là không thích hợp cho lắm.
Nếu như có biến cố gì xảy ra, địa bàn của lĩnh đội xuất hiện vấn đề lớn thì hắn khó mà chối tội được.
Dẫu sao thì trận chiến Yến quốc vẫn chưa kết thúc, Hợp Hoan môn còn đang soi mói, bây giờ đúng là không phải thời điểm tốt để bế quan.
Nếu không phải là do cảm nhận được thời cơ đột phá tu vi, hắn cũng không chọn lúc này mà ‘không để ý đến chuyện bên ngoài’.
“Không biết bây giờ thực lực của mình và ‘tam anh tứ kiệt’ còn chênh lệch nhau bao nhiêu?”
“Nghĩ lại thì chắc cũng chẳng hơn kém nhau là mấy.”
“Tất nhiên, cụ thể thế nào còn phải trải qua mấy trận đấu pháp mới biết được.”
“Nhưng mà trong cấp bậc Trúc Cơ kỳ, hẳn là không tu sĩ nào có thể uy hiếp đến tính mạng của mình nữa. Chỉ cần không tự ý xông vào trận pháp hoặc bị bao vây là được.”
Nét mặt Lưu Ngọc bình thản như nước nhưng trong đầu lại suy nghĩ miên man. Nhất thời, cõi lòng hắn xao động mãi không thôi.
Bản thân có sức mạnh to lớn, tự nhiên có cúi hay ngẩng đầu thì cũng chẳng phải sợ ai!
Sau đó, Lưu Ngọc nhanh chóng ân cần săn sóc một số pháp khí, Linh khí thường dùng để cho chúng phù hợp với pháp lực sau khi đột phá.
Bằng cách này, mới có thể phát huy sức mạnh lớn hơn.
Sau đó lấy Linh thảo mà hắn thu hoạch được ở Càn Xương Linh Dược Viên, những Linh thảo này trong Tiên Phủ không có, tâm trạng xúc động chạm vào điểm sáng xanh biếc trong Nễ Hoàn cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận