Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1089. Di trạch của tiền bối(2)



Chương 1089. Di trạch của tiền bối(2)




Thêm nữa Trúc Cơ là kiểu người mà phàm nhân không thể so sánh, cho nên không có gì cản trở cả.
"Bộp bộp bộp."
Liên tục có vài tiếng rơi xuống đất vang lên, kinh động tới rất nhiều chim thú phải bay đi, Lưu Ngọc cũng yên ổn rơi xuống đồng cỏ.
Từ khoảng cách chừng hai mươi trượng rơi xuống, đối với cơ thể mạnh mẽ của hắn mà nói vốn không có bất cứ sự khó chịu nào, thậm chí cũng không cần tới pháp thuật bảo hộ.
"Đi thôi."
Phân biệt xong phương hướng, dưới sự dẫn đường của Đường Thiên Bảo, đội ngũ lại tiến lên vùng núi xanh bên trái phía trước.
Bóng dáng của bảy người nhanh chóng bị rừng cây bao phủ.
"Đúng rồi, chỉ có hoàn cảnh như vậy mới thích hợp bố trí Linh dược viên."
"Dáng vẻ quỷ quái của tầng thứ nhất có lẽ chỉ có thể cất giữ những tài nguyên không thể tái sinh."
Trên đường đi, Lưu Ngọc yên lặng nghĩ thầm.
Linh Giác của hắn nhạy cảm nên có thể cảm ứng được, sau khi tiến vào tầng thứ hai của bí cảnh, nồng độ Linh khí trong không khí bỗng nhiên tăng vọt lên rất nhiều, cho dù không có những vùng Linh mạch như ở tông môn thì cũng không kém gì mấy.
Có Linh khí cho thấy có Linh mạch tồn tại, mà trong quá trình Linh thảo, Linh dược lớn lên cũng có yêu cầu khác nhau về nồng độ Linh khí, không thiếu được việc phải hấp thu đầy đủ Linh khí.
Nếu không đủ nồng độ Linh khí, có lẽ tới giai đoạn nhất định nào đó chúng sẽ không thể sinh trưởng tiếp được nữa, cuối cùng dần khô héo và chết đi.

Không khí trong lành, chim hót hoa nở.
Đi lại giữa núi rừng, tựa như đặt mình vào vùng thế ngoại đào viên, khiến người ta không tự giác mà thả lỏng cảnh giác.
Dưới sự dẫn đường của Đường Thiên Bảo, bảy người đi thẳng về một hướng, mục đích vô cùng rõ ràng.
"Răng rắc..."
Trong quá trình đi lại, Lưu Ngọc nhìn trái nhìn phải quan sát hoàn cảnh xung quanh, dưới chân đạp lên một cành cây khô, lập tức phát ra tiếng động giòn vang.
Lúc đi đường, bảy người câu được câu không trò chuyện với nhau, làm dịu lại sự căng thẳng tâm thần.
"Thánh Tử, hiện tại chúng ta đang đi đâu?"
"Có thể nói thêm vài tin tức liên quan tới bí cảnh tầng hai không?"
Một nữ giáo chúng đột nhiên hỏi.
Đường Thiên Bảo quay lại nhìn nàng ta, không suy nghĩ nhiều đã trả lời:
"Năm đó tổ sư vận dụng đại pháp lực dời núi lấp biển là vì kiến tạo ra tầng thứ hai của bí cảnh này."
"Tầng thứ nhất chỉ là tầng bổ sung, đều là nơi cất chứa những tài nguyên không thể tái sinh, nếu tiêu hao hết thì sẽ không còn."
"Mà tầng thứ hai này mới là toàn bộ tinh hoa của bí cảnh."
"Năm đó tổ sư thi triển thuật dời núi lấp biển, ngay cả vài mảnh Linh mạch tam giai cũng bị di chuyển tới đây, vì để bố trí ra hoàn cảnh như bây giờ."
"Nơi này tồn tại tài nguyên có thể tiếp tục khai thác, chỉ cần không làm hư tính khai thác của nó thì lấy mãi cũng không hết, dùng mãi không cạn."
"Ví như Linh thảo trồng trong Linh dược viên, ví như các loại vách đá có thể sản xuất ra thạch nhũ của Linh nhũ, đều là tài nguyên có thể tiếp tục thu hoạch."
"Chỉ cần bí cảnh tầng thứ hai không xảy ra vấn đề, truyền thừa của Thánh Giáo vĩnh viễn thì sẽ không bị đoạn tuyệt."
"Tổ sư, nhóm tiền bối đã lập ra đại kế vạn năm cho Thánh Giáo đúng là đã tốn rất nhiều công sức!"
Nói đến đây, hắn ta khẽ thở dài.
Chẳng qua, tâm tính Đường Thiên Bảo không tầm thường, hắn ta hiểu rõ bây giờ không phải là lúc để buồn phiền não nề, nên lập tức điều chỉnh tâm trạng của mình.
"Tổ sư để lại rất nhiều di trạch bên trong, cũng là thứ quan trọng nhất trong Linh dược viên."
"Nhóm tiền bối nhìn xa trông rộng, đã sớm lường trước được những khó khăn mà bây giờ chúng ta có thể gặp phải, cho nên đã sớm an bài tương ứng."
"Luyện chế Trúc Cơ đan khi tấn thăng Trúc Cơ, Kết Kim đan khi Trúc Cơ tấn thăng Kim Đan, còn có các loại đan dược đột phá bình cảnh khi thông thạo pháp lực, tiền bối Thánh Giáo đã sớm chuẩn bị đầy đủ các đan phương truyền thừa xuống."
"Hầu hết Linh dược dùng trong những viên đan dược này đều có thể tìm được tại Linh dược viên ở tầng hai của bí cảnh."
"Mà nơi bây giờ chúng ta đi tới chính là vị trí Linh dược viên thượng phẩm tam giai duy nhất ở bí cảnh, nơi đó có rất nhiều Linh dược, Linh thảo tam giai trân quý, bao gồm cả Linh thảo cần thiết cho việc luyện chế Kết Kim đan."
Lời nói vừa nói xong, hô hấp của nhóm người không khỏi trở nên nặng nề hơn.
Ngoại trừ Lưu Ngọc, nhóm người có tu vi thấp nhất cũng đều là Trúc Cơ hậu kỳ, đã đến thời điểm cần đối mặt với bình cảnh Kết Đan.
Mà tên tuổi Kết Kim đan có ai không biết, không hiểu chứ?
Đường Thiên Bảo thu hết phản ứng của nhóm giáo chúng, khẽ lắc đầu cảm thấy thật buồn cười, nhưng trong lòng lại có hơi ảm đạm.
Cho dù tiền bối đã sắp xếp tất cả, Thánh Giáo vẫn lâm vào tình cảnh như thế này, thật sự hổ thẹn với tổ sư!
"Chỗ quan trọng nhất là Linh dược viên."
Trong lòng Lưu Ngọc hơi động, nhạy cảm bắt được tin tức này.
Với tính chất trân quý của "Tam Nguyên quả" có khả năng rất lớn là nằm ở Linh dược viên kia.
Nói như vậy, mình sắp được nhìn thấy mục tiêu của chuyến đi này rồi sao?
Ánh mắt của Lưu Ngọc lóe lên, trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem nên đạt được ước muốn bằng cách nào.
Nên động thủ lúc nào?
Có phải hiện tại nên động thủ đánh lén xử lý hai người trước?
Đủ loại suy nghĩ hiện lên, chẳng qua trên mặt hắn không hiện ra cái gì, không biểu hiện ra chút bất thường nào.
Lúc này, Đường Thiên Bảo lại mở miệng.
"Mặc dù Linh dược Linh thảo rất tốt nhưng nếu không thể luyện chế thành đan dược, chỉ đổi thành Linh Thạch thôi thì cũng quá đáng tiếc."
"Nếu Thánh Giáo gần trăm năm nay sớm có một Đan Sư trình độ cao siêu như Hồng đạo hữu thì tình cảnh cũng đã tốt hơn không ít."
"Hồng đạo hữu, đây là đan phương của Trúc Cơ đan, ngươi lấy xem đi."
"Lần này thu hoạch được không ít, gần như có thể gom được tất cả Linh thảo để luyện chế Trúc Cơ đan, sau khi rời khỏi bí cảnh thì có thể bắt đầu luyện chế."
"Hồng đạo hữu, Thiên Bảo tin tưởng trình độ luyện đan của ngươi."
Hắn ta vừa nói vừa dừng bước chân, từ túi trữ vật lấy ra một tấm Ngọc Giản rồi đưa tới.
"Cái này..."
Lưu Ngọc chần chừ, không có ý định nhận lấy.
Trúc Cơ đan là tài nguyên chiến lược, đan phương càng vô cùng trân quý, tu sĩ bình thường khó có thể có được.
Cho dù ở tông môn, muốn có được cũng cần phải tốn hao không ít cống hiến cho tông môn, chẳng qua hắn chưa có nhu cầu nên vẫn chưa đổi.
Bây giờ, đơn giản như vậy là có thể có được ư?
Thấy Lưu Ngọc không nhận ngay, Đường Thiên Bảo vừa cười vừa nói vài câu, nói gần nói xa đều là ý tứ tín nhiệm.














Hết chương 1089.



Bạn cần đăng nhập để bình luận