Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1074. Bí cảnh mở ra(2)



Chương 1074. Bí cảnh mở ra(2)




Mà tới thời kỳ suy yếu, tu vi Kim Đan chính là Thái thượng trưởng lão, cũng không có chức giáo chủ, cái này liền khiến cho “Thánh tử” nắm giữ.
Sở dĩ Lưu Ngọc phí hết tâm tư lẫn vào đội ngũ Đường Thiên Bảo, ngoài lẩn tránh nguy hiểm bên trong bí cảnh, còn có do không dễ vượt qua lối vào này.
Nếu như không thể thông qua cửa mà vào, tiến vào bí cảnh là điều không thể.
Căn cứ vào lời thuật lại của Tống Hạo Thương lúc khảo vấn tên phản đồ kia, toàn bộ bí cảnh đều do trận pháp duy trì, là do Thái thượng trưởng lão Nguyên Anh kỳ năm đó của Thánh Hỏa giáo bố trí.
Chỉ yếu là cấu thành từ một bộ trận pháp tứ giai, cùng với năm bộ trận pháp tam giai, cùng với một số trận pháp nhị giai.
Trận pháp tứ giai chủ yếu là để duy trì bí cảnh ổn định, bảo trì an toàn của bí cảnh, mà thông với lối vào bí cảnh chính là một bộ trận pháp tam giai bảo hộ, che giấu.
Lấy thực lực của Lưu Ngọc hiện tại, dùng thời gian làm hao mòn uy năng của trận pháp, cũng gần như không có khả năng đột phá trận pháp tiếp xúc với cửa vào, động tĩnh khi cường công cũng khó mà che lấp.
Cho nên, chỉ có thể nghĩ những cách khác.
“Ầm ầm”
Thánh Hỏa lệnh kích xạ ra một đạo hồng quang, yên lặng một hồi, một mảnh cát bắt đầu rung động ầm ầm.
Một tầng linh quang màu vàng nhạt hiện ra, sau đó lại chậm rãi biến mất.
Lưu Ngọc có thể cảm giác được, uy năng cường hoành ẩn chứa trong đó, trong lòng không khỏi run lên.
Ở trong những âm thanh liên tiếp vang lên, đất cát dần dần lõm xuống phía dưới, cuối cùng xuất hiện một cái “Hố cát” to lớn.
Hố cát dài rộng khoảng năm trượng, xuyên qua hố cát nhìn xuống, là một cái cầu thang thẳng tắp hướng xuống phía dưới.
Dường như là do lâu ngày không có ai đi lại và quét dọn cho nên bây giờ đã phủ một tầng tro bụi thật dày.
“Đi thôi.”
Đường Thiên Bảo nói một câu, độn quang dẫn đầu hạ xuống, nhấc chân đạp bước lên bậc thang ở hố cát, lưu lại một dấu chân thật sâu.
“Phốc”
Đang lúc hắn ta đạp bước vào trong hố cát thì trong nháy mắt dường như đã chạm vào cơ quan nào đó, hai ánh nến chợt hiện, sau đó là một thông đạo hướng vào chỗ sâu hiện ra.
Từng ánh nến đỏ sáng lên, chậm rãi thiêu đốt, tỏa ra ánh sáng và nhiệt độ, khiến cho mảnh hắc ám này được chiếu sáng.
Ngàn năm trước đây là như vậy, ngàn năm sau cũng như thế.
Đám người Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn bước chân hơi khựng lại, trong ánh mắt chẳng những không có sợ hãi và lo lắng, ngược lại là mang theo chút thành kính.
Sau đó, bọn họ hành một cái giáo lễ, sau đó mới tiếp tục đi xuống phía dưới.
Lưu Ngọc âm thầm đánh giá tất cả xung quanh, cũng thi lễ một cái tương tự, theo thật sát phía sau.
Bảy người một đường hướng xuống phía dưới, cước bộ không nhanh không chậm lưu lại một dấu chân thật sâu.
Ước chừng đi được khoảng một khắc đồng hồ mới xuyên qua một màn ánh sáng, đi tới cuối con đường, một không gian lớn như sân bóng rổ không nhuốm bụi trần hiện ra.
Mắt thấy mọi người biến mất ở trong màn ánh sáng, Lưu Ngọc hít một hơi thật sâu, dùng tay thăm dò không thấy gì bất ổn mới đi qua màn ánh sáng.
Giống như là xuyên thấu một tầng ngăn cản bằng giấy mỏng, hắn dễ dàng đi qua màn ánh sáng, không bị ngăn cản chút nào, đi vào phía sau không gian.
“Truyền tống trận!”
Thần thức của Lưu Ngọc nháy mắt lan tràn ra, thấy rõ được cảnh tượng của mảnh không gian này, trong lòng lập tức hơi động.
Một tế đàn màu đỏ thẫm, nằm ở giữa không gian.
Trên tế đàn, các loại vật liệu đã qua luyện hóa bày ra theo quy tắc, mơ hồ tọa thành một cái đồ án Lục Mang Tinh.
Lấy tri thức trận pháp nông cạn, chỉ có thể nhận ra đây là một cái Truyền Tống trận, còn nguyên lý gì đó thì không biết.
Chỉ có điều khoảng cách từ đây đến bí cảnh sẽ không quá xa, hẳn chỉ là Truyền Tống trận cự ly ngắn.
“Chư vị tổ sư giáo phái tại thượng, Thánh tử thứ hai mươi tám đương thời.”
Vào lúc Lưu Ngọc đang dò xét, bờ môi Đường Thiên Bảo nhúc nhích, không biết lại nhắc tới gì đó mà thanh âm dần trầm thấp không thể nghe thấy.
Chỉ có điều xem dáng vẻ người đó trang trọng, chắc là đang tế bái tổ tiên giáo phái, cầu xin phù hộ chuyến này thuận lợi gì đó.
Đã qua một năm, Lưu Ngọc thông qua các loại thủ đoạn mà có được tín nhiệm, thành công lẫn vào đội ngũ.
Nhưng đối với mục đích của chuyến đi này vẫn không hiểu được là sao.
Ngay cả Chu Tử Văn, Dương lão cũng không biết.
Dường như mục đích mỗi lần bí cảnh mở ra, chỉ có Thánh tử và Thái Thượng trưởng lão mới có thể biết được.
Mà lúc tạo ra bí cảnh năm đó, tổ sư Nguyên Anh kỳ của Thánh Hỏa giáo không biết vì ý nghĩ gì mà cân nhắc, bố trí chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống mới có thể tiến vào.
Nếu như tu sĩ Kim Đan kỳ cưỡng ép tiến vào, sẽ khiến cho bí cảnh trực tiếp sụp đổ, tất cả linh vật, pháp bảo trong đó sẽ bị hủy hoại chỉ trong phút chốc.
Cho nên đội ngũ Thánh Hỏa giáo mỗi lần tiến vào đều do Thánh tử dẫn đội, mà Kim Đan trưởng lão chỉ có thể yểm trợ ở bên ngoài.
Chỉ có điều Thạch Nhân Kiệt đã là vị Thái Thượng trưởng lão cuối cùng của Thánh Hỏa giáo, sau khi ngã xuống trong những di mạch này của Thánh Hỏa giáo đã không còn tồn tại của tu sĩ Kim Đan, làm việc chỉ có thể càng thêm cẩn thận từng li từng tí.
Mà trận pháp tứ giai kia còn dính một chút ảo diệu không gian, mỗi lần mở ra sẽ phong bế mấy chục năm.
Thời gian giữa đó dù là Truyền Tống trận cũng không thể tiến vào.
Thấy động tác của Đường Thiên Bảo, Lưu Ngọc nghĩ với thân phận của mình hiện tại cũng chỉ có thể lộ ra sắc mặt thành kính, lần nữa đi theo hành một cái giáo lễ. Hết chương 1074.



Bạn cần đăng nhập để bình luận