Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 227. Ngọc Đan Đường

Chương 227. Ngọc Đan Đường
"Nếu như trong tu luyện có chỗ nào không hiểu thì cứ ghi nhớ trước đi, cứ mỗi nửa năm thì có thể tìm ta để giải đáp một lần."
Lưu Ngọc khôi phục lại vẻ bình tĩnh, có chút lạnh lùng nói.
"Vâng, Lưu sư thúc."
Cảnh Vân Tùng thấp giọng đáp.
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, hắn không nhiều lời với một đệ tử Luyện Khí kỳ, trên đùi gia trì một Ngự Phong quyết, mũi chân khẽ nhón một bước hai ba trượng chạy về phía động phủ trên đỉnh núi.
Hắn đồng ý che chở đứa nhỏ này cũng là nể mặt Cảnh Nguyên Chương đã giúp đỡ và với hai món pháp khí. Mặc dù xuất phát điểm của đứa nhỏ này đã vượt qua rất nhiều đệ tử ngoại môn, nhưng chỉ là Ngụy linh căn thì vẫn chưa đủ để làm hắn coi trọng.
Hắn ném Cảnh Vân Tùng ở lại chân núi, tương lai đạt được thành tựu như thế nào thì phải xem tạo hóa của đứa nhỏ này đã.
...
Tu tiên không quản năm tháng, thoáng cái đã trôi qua nửa năm.
Bởi vì không tu luyện công pháp của Trúc Cơ kỳ, cho nên trong nửa năm nay nay tu vi của Lưu Ngọc cũng không có tiến triển gì cả, khí tức cũng không có khác biệt quá lớn so với thời điểm mới Trúc Cơ.
Về cơ bản thì hắn đã lĩnh hội xong tập Trúc Cơ sơ kỳ của Thanh Dương công pháp, bây giờ chỉ chờ quay về sau khi tham gia buổi đấu giá, nếu không gặp được công pháp tốt hơn thì sẽ chuyển qua tu luyện công pháp này.
Về phần Tôn Thần diệu pháp, tiến độ lĩnh hộ vô cùng chậm chạp. Đến bây giờ mà Lưu Ngọc cũng chỉ đọc hiểu hai ba lần, chưa lĩnh ngộ được hoàn toàn, cho nên trước trước hắn vẫn không dám tu luyện bừa bãi.
Bây giờ Lưu Ngọc đã đạt tới một bình cảnh nâng cao sức mạnh, cho dù có tu luyện Thanh Dương công pháp, thì trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có chuyện thăng cấp quá lớn, điều này cần phải tích lũy qua từng ngày.
Trong phòng khách, Lưu Ngọc và Giang Thu Thủy đang ngồi ở bàn đá.
Trải qua mài giũa trong khoảng thời gian nửa năm, Giang Thu Thủy đã tìm được vị trí của mình, nàng ta đã quen với thân phận bây giờ, giống như đã thích ứng với dáng vẻ bây giờ, ít nhất ngoài mặt là như vậy.
Ba tháng trước, Giang Thu Thủy ở trong một phường thị với số lượng tu sĩ Luyện Khí kỳ trong tông môn khá nhiều, nàng ta nhìn trúng một khu vực không tệ, mà chủ tiệm lại chuẩn bị chuyển nhượng cửa hàng nhỏ, cho nên đã báo cáo tình hình lại cho Lưu Ngọc.
Sau khi Lưu Ngọc xem xong cũng khá hài lòng, sau khi cò kè mặc cả với chủ tiệm cũ một hồi thì tốn năm ngàn để mua lại cửa hàng kia.
Bởi vì không đủ Linh Thạch, lại còn mạo hiểm bí mật bán đi hai gốc cây Linh thảo quý hiếm có tuổi thọ năm trăm năm trong tông môn.
Đương nhiên là Linh thảo đã được trải qua xử lý đặc biệt, nhìn bên ngoài thì đã nhổ được mười mấy năm, nhất định người khác sẽ không thể tưởng tượng được rằng đó chỉ vừa mới hái được một năm.
Giang Thu Thủy báo cáo tình hình của một vài cửa hàng, báo cáo thu nhập và chi tiêu, với cả lợi nhuận hàng ngày hàng tháng, v.v.
Lưu Ngọc vẫn khá quan tâm đến tình hình của cửa hàng, vì dù sao đây cũng là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch mấy chục năm tới của hắn.
Lúc vừa mới khai trương, những tình hình này cứ cách ba ngày là phải báo cáo một lần. Theo thời gian trôi qua, dần dà cũng đã đi vào quỹ đạo, cho nên đã thay đổi thành bảy ngày báo cáo một lần, rồi nửa tháng báo cáo một lần. Đến bây giờ thì mỗi tháng báo cáo tình hình cửa hàng một lần, sẵn tiện mang theo lợi nhuận tới đây.
Thỉnh thoảng Lưu Ngọc cũng sẽ đến cửa hàng kiểm tra một vòng xem thử tình hình thế nào thôi, chứ không có ở trong cửa hàng quanh năm suốt tháng, như thế là để cho người khác biết rằng cửa hàng này là thuộc quyền sở hữu của tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Phường thị bên trong Nguyên Dương tông vẫn có thể yên tâm, bình thường tu sĩ không dám thách thức uy nghiêm của Nguyên Dương Tông, bằng không chắc chắn sẽ không ra khỏi Thanh châu.
Khoảng cách giữa hai người không xa, từ sau khi phát sinh quan hệ, cử chỉ của Giang Thu Thủy đã thân mật hơn nửa năm trước rất nhiều.
Thỉnh thoảng sẽ có một mùi thơm thoang thoảng bay vào mũi Lưu Ngọc, làm cho hắn có chút ngứa ngáy.
"Trên đây chính là tình hình tổng thể của Ngọc Đan Đường trong tháng này."
"Hơn nữa muội cũng đã mang lợi nhuận của tháng này đến."
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Thu Thủy khẽ động nhìn về phía Lưu Ngọc, nàng ta đưa một cái túi trữ vật hạ phẩm tới.
"Ngọc Đan Đường" chính là tên của cửa hàng, vốn dĩ là do Lưu Ngọc đặt tên, nhưng hắn không thèm để ý đến tên gì cả, chỉ quan tâm đến hiệu quả và lợi nhuận, cho nên đã để cho Giang Thu Thủy đặt, vì thế cửa hàng đã có cái tên này.
Lưu Ngọc nhận lấy túi trữ vật, thần thức vừa lướt qua đã kiểm kê xong số lượng Linh Thạch bên trong, bên trong vừa hay có một ngàn tám trăm khối Linh Thạch. Lợi nhuận của tháng này đã nhiều hơn ba trăm khối so với tháng trước.
Tính đến bây giờ thì cửa hàng cũng mới khai trương không lâu, thật ra cũng không có nhiều lợi nhuận cho lắm, bởi vì vẫn chưa mời được chuyên gia Luyện Đan Sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận