Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1096. Âm thầm xuất hiện lo lắng



Chương 1096. Âm thầm xuất hiện lo lắng




Hai Trúc Cơ đỉnh phong đối phó một người, tuy là thực lực của Dương thúc bình thường, nhưng ngay đầu vẫn có tác dụng kiềm chế, việc lấy hai đánh một chiếm được ưu thế rất lớn.
Mà hắn ta thì vô cùng hiểu rõ Chu Tử Văn, hai người bọn họ có thể nói là cùng nhau trưởng thành, một mình gã đối phó tu sĩ Thiên Nhất Tông là không thành vấn đề.
Về phần an bài cho Lưu Ngọc, thì lại có vài phần ý vị chiếu cố bên trong.
Trong mắt Đường Thiên Bảo, một là tu vi của Lưu Ngọc còn khá thấp, chỉ có Trúc Cơ trung kỳ, hai là vì hắn là Luyện Đan Sư, thật sự quá quý giá, nên đừng mạo hiểm làm gì.
Cho nên, ưu ái hơn một chút cũng là chuyện nên làm.
"Vậy cứ nghe theo an bài của Thiên Bảo đạo hữu."
Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng xoay chuyển rất nhanh đã đưa ra được quyết định, sau đó hắn lập tức mở miệng:
"Mục tiêu thì cứ chọn nữ tu còn lại của Thiên Nhất Tông đi!"
"Khụ… Cái kia, đối với phương diện đối phó với nữ tu này, Hồng mỗ vẫn tương đối thành thạo."
Lời vừa nói ra, ánh mắt của sáu người còn lại lập tức thay đổi, bầu không khí ngưng trọng cũng được thả lỏng.
Mấy tên nam tu lộ ra ý cười ngầm hiểu lẫn nhau, nụ cười có hơi quỷ dị.
Chẳng qua tất cả mọi người đều biết đây chỉ là trò đùa mà thôi, cũng không coi là thật.
Mà nữ tu tên Tử Sam cùng tổ cũng không hề cười, nàng ta chỉ hơi liếc mắt nhìn qua.
Lưu Ngọc chỉ cười không nói, cũng không giải thích cái gì.
Trong trận đấu pháp vừa rồi, Lưu Ngọc đã không bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào, nên nữ tu Thiên Nhất Tông còn lại mà hắn lựa chọn dường như vô cùng am hiểu pháp thuật phụ trợ.
Về phương diện thực lực thì nàng ta ngược lại khá yếu, tương đối dễ đối phó.
Quả hồng thì chọn quả mềm mà bóp trước, Lưu Ngọc đã nằm lòng “Ma Tu yếu lược”, đương nhiên sẽ không khách khí.
Khi ra ngoài thì vẫn nên làm những chuyện mình chắc chắn một chút.
Cẩn thận thì thuyền có thể dùng được vạn năm, có thể tốn thực lực thì cứ tốn ít đi, có thể bảo tồn được nhiều phần lực thì cứ tận lực bảo tồn nhiều một phần thực lực ấy.
Nắm con át chủ bài trong tay, vào thời khắc quan trọng thì thả ra ngoài, bình thường sẽ không sai được.
Bầu không khí trong rừng thoáng thả lỏng một chút, nhưng vẫn nghiêm trọng như cũ.
Lưu Ngọc và nữ giáo chúng Tử Sam kia sẽ đối phó với nữ tu phụ trợ của Thiên Nhất Tông.
Đường Thiên Bảo và Dương thúc sẽ cùng nhau đối phó với nữ tu mặt sẹo, Chu Tử Văn thì đối phó tên nam tu, hai Trúc Cơ hậu kỳ còn lại thì đối phó một nam tu khác của Thiên Nhất Tông.
Bảy người đối phó với bốn người, vốn dĩ là khá nhẹ nhàng.
Nhưng biểu hiện vừa rồi của tu sĩ Thiên Nhất Tông tất cả mọi người đều đã nhìn thấy rõ ràng.
Ngay cả khôi lỗi tam giai trung phẩm mà bọn họ cũng có thể phá hủy được, tuy là có nhân tố mưu lợi bên trong, thế nhưng cũng đủ chứng minh thực lực của bọn họ.
Cho nên bảy người căn bản không dám có nửa phần chủ quan, phân chia xong mục tiêu thì lập tức thương nghị chi tiết cuộc tác chiến.
"Trước hết không nên gấp gáp, đến gần đã."
"Như này. Như này..."
Đường Thiên Bảo chậm rãi nói ra kế hoạch mà hắn ta vừa mới nghĩ kỹ.
Nếu cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, mọi người sẽ cùng nhau bàn bạc sửa chữa, Dương thúc, Chu Tử Văn thỉnh thoảng sẽ nói ra suy nghĩ của mình.
Đường Thiên Bảo nhanh chóng suy nghĩ, có vài ý kiến sẽ tiếp thu, cũng sẽ phản bác vài ý kiến.
Lưu Ngọc rất ít khi lên tiếng, dùng một câu nói xưa để nói thì là kiệm lời ít nói, tất cả đều thấy rõ trong mắt nhưng trong lòng lại không nổi lên chút gợn sóng nào.
Hắn hiểu được, mặc dù trong một năm này hắn dùng hết thủ đoạn để có được tín nhiệm, xem như là đã tiến vào hạch tâm của Thánh Hỏa Giáo, cho nên bây giờ hắn mới có thể được dẫn vào bí cảnh.
Thế nhưng, so với Chu Tử Văn, Dương thúc thì hắn không được coi là hạch tâm chân chính, chỉ giống như hai tên giáo chúng Trúc Cơ hậu kỳ kia mà thôi.
Chẳng qua đối với những thứ này, Lưu Ngọc lại không có gì tiếc nuối.
Thời gian một năm quá ngắn, những chuyện có thể làm được thực sự có hạn, mà hắn vẫn có thể trộn lẫn trốn vào bí cảnh thì đã coi như là đạt được mục đích.
Nếu hắn muốn tiến thêm một bước nữa, thì cái giá phải trả và sự hồi báo hoàn toàn không tương xứng.
Cho nên việc có thể trà trộn vào Thánh Hỏa Giáo và được đi theo đám người Đường Thiên Bảo, Lưu Ngọc đã tương đối hài lòng, thời gian một năm này cuối cùng cũng không hề uổng phí.
Nếu như hắn một thân một mình tiến vào, thì khi đối mặt với khôi lỗi bên trong tầng thứ nhất của bí cảnh thôi cũng đã không có cách nào để xử lý tốt, nếu làm không tốt sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Dù sao hắn không có bí thuật ẩn nấp cao minh như nam tu Vô Mi của Thiên Ma Tông, cho nên hắn không có lòng tin có thể giấu diếm được cảm ứng của khôi lỗi bên trong bí cảnh, nếu xử lý không tốt thì sẽ thành chuyện lớn.
"Tình thế không nên cậy mạnh."
Lúc này, Lưu Ngọc không khỏi nghĩ tới một câu mà Dịch đại sư đã nói ở kiếp trước, và hắn vô cùng tán thành với câu nói này.
Trước khi có được thực lực tuyệt đối thì mưu trí sẽ trở nên vô cùng quan trọng, chỉ dùng sức mạnh không thôi thì không thể làm nên chuyện.
Bảy người dùng thần thức truyền âm, giao lưu vô cùng nhanh chóng.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã bàn bạc xong đối sách và hành động chi tiết cụ thể, sau đó rối rít dùng pháp thuật "Ẩn Thân thuật", tận lực giảm nhỏ động tĩnh nhích gần tới Thánh Hỏa phong.

"Linh Thạch thượng phẩm!"
Từ bên trong hài cốt của khôi lỗi Hắc Hổ móc ra được hai viên Linh Thạch trong suốt, trên mặt nữ tu mặt sẹo lập tức hiện lên sự vui mừng.
Hai viên Linh Thạch này hầu như đều trong trạng thái trong suốt, khéo léo tinh xảo, Linh khí dạt dào, tản ra Linh khí cực kỳ kinh người.
Dựa vào vẻ ngoài và biểu hiện của chúng thì đây đúng là Linh Thạch thượng phẩm. Hết chương 1096.



Bạn cần đăng nhập để bình luận