Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 397. Dưỡng Thần đan(2)

Chương 397. Dưỡng Thần đan(2)
Chương 390: Dưỡng Thần đan(2)
Bởi vì có mặt nạ màu trắng che chắn, tu sĩ khác chỉ có thể thấy hai mắt xuyên qua lỗ thủng, nhìn ra được là một đôi mắt đen nhánh, vô cùng bĩnh tĩnh.
"Đạo hữu, chỗ này của ta vừa vặn có một phần công pháp luyện thể, ngươi xem thử?"
Có tu sĩ lên tiếng nói, lập tức lấy ra một viên Ngọc Giản, bàn tay bóp nhẹ mấy cái pháp quyết lên Ngọc Giản, sau đó mới đưa tới.
Đây là bố trí cấm chế trên Ngọc Giản, vì đề phòng công pháp bị "Đánh cắp", che lại phần lớn nội dung, chỉ lộ ra cực ít nội dung bao gồm mục lục có thể quan sát một chút.
Lưu Ngọc không có tiếp nhận Ngọc Giản, một sợi thần thử dò vào trong quan sát, cũng chỉ một chút là để Ngọc Giản xuống, lại trả trở về, không mặn không nhạt nói:
"Nội dung Trúc Cơ kỳ trong phần công pháp này của đạo hữu cũng quá mức thiếu sót? Hơn nữa cao nhất chỉ có Trúc Cơ trung kỳ, hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của tại hạ."
Tu sĩ kia lập tức cười ngượng một tiếng, thu hồi Ngọc Giản, có mặt nạ che chắn nên mọi người cũng xem thường nét mặt của hắn ta là gì.
Pháp tu là xu hướng chính ở Tu Tiên Giới, phổ biến đều là cơ thể rất yếu ớt, lúc Luyện Khí kỳ cũng bởi vì vấn đề tuổi tác mà một lòng muốn làm chuẩn bị lên Trúc Cơ, cho nên mới không kịp đền bù.
Nhưng sau khi lên Trúc Cơ thì sẽ khác, sau khi lên Trúc Cơ, thọ mệnh sẽ nhiều lên gấp bội, có đầy đủ thời gian, có vài tu sĩ sẽ nghĩ cách đền bù nhược điểm này, dùng Linh vật cường hóa thân thể, hoặc đơn giản là tu luyện chút công pháp tăng cường thân thể.
Cái này không được tính là Pháp Thể song tu, chỉ để cường hóa thân thể lên một chút mà thôi, để bản thân trông bớt yếu ớt lại, đền bù một chút yếu điểm kia.
Tên tu sĩ kia cũng là loại này, chỉ thoáng cường hóa thân thể lên một chút, nhưng nghe nói lời Lưu Ngọc nói, bởi vì trông mà thèm đan dược của Lưu Ngọc cho nên dự định "Thử vận may".
Thời gian Lưu Ngọc ở Trúc Cơ kỳ không dài không ngắn, trước đó vẫn một mực nóng lòng tăng cao tu vi, lại không có công pháp thích hợp, cho nên vẫn luôn không cường hóa thân thể.
"Ở chỗ này của ta có một bản công pháp luyện thể, đạo hữu không phiền thì nhìn thử xem."
Một tu sĩ đeo mặt nạ ác lang đứng lên, cũng đưa qua một phần Ngọc Giản, trong lúc nói chuyện cũng hơi khách khí.
Hắn ta thấy Lưu Ngọc dùng đan dược ra trao đổi, lại một lần lấy ra cả năm bình, còn là hai loại đan dược khác nhau, suy đoán hẳn là Luyện Đan Sư, nên có lòng muốn tạo mối quan hệ.
Luyện Đan Sư vốn không nhiều, mà Luyện Đan Sư có thể luyện chế ra đan dược Trúc Cơ kỳ càng ít hơn, rất nhiều gia tộc Trúc Cơ uy tín lâu năm cũng không nhất định có.
Đối với loại yêu cầu này, dĩ nhiên Lưu Ngọc không hề từ chối ai, sau khi quan sát một hồi thì đưa trả về, không chút thay đổi:
"Phần nội dung Trúc Cơ kỳ này của đạo hữu cũng còn thiết sót quá nhiều, không phù hợp yêu cầu của tại hạ."
Đan dược thuộc về dạng ngoại tệ mạnh hơn cả Linh Thạch, không có tu sĩ nào không thích, liên tiếp năm, sáu tu sĩ đưa ra công pháp luyện thể trao đổi.
Tiếc là, đều có điểm này thiếu hụt, điểm kia khiếm khuyết, hoặc là hạn mức cao nhất lại quá thấp, hoặc là thiếu sót nhiều quá, đều không phù hợp yêu của Lưu Ngọc.
Sau khi từ chối năm, sáu tu sĩ, lại không có tu sĩ nào đứng lên trao đổi, cảnh tượng lập tức lạnh xuống.
"Năm sáu phần công pháp khiếm khuyết, không có một tu sĩ nào dùng đan phương trao đổi."
Thấy tình cảnh này, trong lòng Lưu Ngọc lập tức cảm thấy nặng nề.
Đối với đan phương đúng là quý hiếm, hắn đã sớm hiểu rõ, nhưng lại không nghĩ tới, đã hạ thấp yêu cầu rồi mà công pháp tu thể vẫn khó làm như vậy.
Công pháp là một tu sĩ, thậm chí là một môn phái cơ bản, quả nhiên không phải tùy tiện là có thể mua được.
Giờ phút này, Lưu Ngọc đã ý thức được, có thể có được Thanh Dương công pháp là may mắn cỡ nào, nếu không có được Thanh Dương công pháp, chỉ sợ cuối cùng mình cũng không tu luyện được loại công pháp bình thường như "Khô Vinh quyết".
Mặc dù thể tu không công bằng so với pháp tu, nhưng tất cả đều là công pháp căn bản, cũng không phải dễ dàng lấy được như vậy, huống chi truyền thừa phải qua thời gian lâu lắm mới được, người có chút thủ đoạn hoặc là không trọn vẹn muốn tìm được một bản hài lòng chỉ sợ khó càng thêm khó.
Trong lòng có chút thất vọng, qua vài lần vẫn không có tu sĩ lên tiếng, Lưu Ngọc đưa tay muốn thu hồi đan dược, chuẩn bị như vậy coi như bỏ đi thôi.
Nhưng đúng vào lúc này, có một giọng nói lạnh lẽo trong trẻo truyền đến, khiến tay hắn phải dừng lại.
"Chờ đã, nơi này của tiểu nữ tử có một phần đan phương hiệu quả đặc thù, đạo hữu không ngại thì xin xem thử thế nào?"
Lại là nữ tu váy vàng trao đổi trứng yêu thú lúc trước đang nói chuyện, nàng ta vừa nói vừa vứt ra một viên Ngọc Giản nhỏ nhắn tinh xảo.
Bởi vì nguyên nhân cần bảo mật, nàng ta cũng không để tên đan phương và những chỗ đặc thù.
"Dưỡng Thần đan!"
Lưu Ngọc tiếp nhận Ngọc Giản, một sợi thần thức dò xét vào trong, ngay sau đó con ngươi nhỏ bé như khó mà tiếp nhận dần co rụt lại, sau đó điềm nhiên như không có gì mà buông Ngọc Giản xuống.
Nếu biểu hiện quá coi trọng thì cũng không dễ ép giá.
Nhưng hơn mười đôi mắt nhìn chằm chằm vào, làm gì dễ dàng lừa qua cho được? Chỉ một chút phản ứng vừa rồi đều bị mọi người nhìn thấy, tu sĩ trong sân đều biết Lưu Ngọc vô cùng hài lòng với đan phương này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận