Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 958. Mặt trời khuất Tây sơn(3)

Chương 958. Mặt trời khuất Tây sơn(3)
Cho dù là trận chiến mỏ linh thạch 23 năm trước, số lượng tu sĩ cũng không thể đạt đến quy mô này, chắc chắn luôn.
"Sư huynh."
Giọng nói của Giang Thu Thuỷ bỗng truyền tới, khiến hắn bừng tỉnh lại.
Lưu Ngọc chuyển tầm nhìn, thấy tu sĩ trong đội ngũ đều đã có mặt thì khẽ gật đầu lấy ra Ly Huyền Kiếm, hoá thành một tia sáng trôi lơ lửng lên không trung.
Giang Thu Thuỷ thấy vậy thì cũng lập tức truyền lệnh xuống.
Nhất thời, đội ngũ gồm hơn 800 tu sĩ liền dồn dập lấy ra pháp khí, phi thẳng lên trời. Tất cả đều bay thẳng về vị trí đã được chỉ định trước trong phạm vi Tiên Vân sơn.
Tốc độ bay của Trúc Cơ kỳ tất nhiên Luyện Khí kỳ không thể so sánh được. Đề giữ nguyên đội hình, nhóm tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã chủ động giảm tốc độ.
Cho nên tốc độ của quân chỉ lực tông môn đã bị tốc độ bay của tu sĩ Luyện Khí kỳ kéo lại nhiều.
Mãi đến gần hai canh giờ sau, đội ngũ các phương mới đứng vững ở vị trí trước đó các trước lão đã sắp xếp ổn thoả.
Vùng đất thiêng nảy sinh hiền tài, tạo hoá sắp đặt khắp nơi đều là linh sơn rừng rậm san sát.
Tiêu Vân sơn lúc trước xung quang cây xanh bao quanh thành rừng, tiên hạc bay múa, kỳ trân dị thảo nhiều vô số kể.
Thật sự là thắng cảnh tiên gia, khiến không ít tu sĩ Yến quốc sinh lòng hướng về.
Nhưng bây giờ Bạch Vân Quan đã biến thành chuột chạy qua đường, người người đuổi đánh.
Nếu như lúc đầu chỉ có vài quốc gia xuôi nam cùng tấn công Yến quốc, dư luận đã châm biếm đến mức nào, còn có thế lực nhảy ra nói chuyện thay Bạch Vân Quan.
Thì bây giờ, thế cục càng lúc càng sáng tỏ, dư luận trong Tu Tiên giới lại có xu hướng nghiêng hẳn về một bên.
Những kẻ đã từng là ‘đồng minh’ của bốn đại tông môn Yến quốc đã rối rít đổi màu cờ, tức giận mắng chửi, lên án bọn họ là đại nghịch bất đạo.
"Chính nghĩa? Công lý?"
"Những này vĩnh viễn là đứng về phía người thắng.”
“Nếu hiện giờ tứ tông Yến quốc chiếm thế thượng phong, viện binh của hai đạo ‘chính ma’ đuổi đến sợ là cũng có bộ dạng khác, đúng không?”
“Cái gọi là công lý vẫn luôn sáng tác cho kẻ mạnh, là vũ khí của người thắng.”
Lưu Ngọc chăm chú nhìn linh sơn cao vút đến tận mây, cười nhạt.
Lúc này mặt trời đã lặn xuống tây sơn, phía chân trời còn lại chút ánh sáng vàng nhạt.
Bạch Vân Quan hôm nay cũng giống như ánh chiều ta, sắp hạ màn hết thúc rồi.
Phía trên bãi cỏ, rừng rậm, đất vàng, thậm chí mấy chục toà Linh sơn đều có người tu tiên đứng đầy, khắp núi đồi đều là tu sĩ .
Bạch Vân Quan chỉ đếm qua loa, căn bản là không thể biết được số lượng chính xác.
Tu sĩ chen chúc đầy đất đủ khiến da đầu người ta tê dại.
Thắng cảnh tiên gia lúc trước, giờ này lại lộ đầy sát cơ, mang theo hơi thở sát phạt.
"Thanh Dương sư huynh, tất cả đã sắp xếp xong, lúc nào cũng có thể công kích."
Lãnh Tâm Nguyệt báo cáo, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn, trong mắt hình như có cả huyết quang lấp lóe.
“Huyết Sát ma công nàng ta tu luyện cần tinh huyết chất lượng cao. Đại chiến kiểu này cực thích hợp cho nàng nhặt nhạnh thứ tốt, thế nên mới hơi kích động.
Nếu như có thể nhặt được một vài thi thể tu sĩ tu vi cao thâm, vậy thì kiếm lợi lớn rồi.
“Ừ.”
“Lãnh sư muội, đến khi khai chiến, tất cả hành động đều phải nghe theo hiệu lệnh.”
“Trước khi Lưu mỗ hạ lệnh xuống, nhất định không thể tham công liều lĩnh, hiểu chưa?"
Lưu Ngọc hờ hững trả lời, sau đó lại gõ thêm cho một câu.
Nể tình nàng ta dùng coi như cũng thuận tay, hắn hiếm lắm mở miệng nhắc nhở. Nếu nàng còn muốn làm chuyện liều lĩnh, vậy cũng đừng trách hắn vô tình.
Nếu rơi vào tình thế bị tu sĩ Kim Đan của Bạch Vân Quan để mắt đến, ngoài việc sử dụng át chủ bài ra, ngay bản thân hắn cũng không nắm chắc được việc có thể giữ mạng hay không.
Huống chi là nàng ta?
Chút thực lực của Lãnh Nguyệt Tâm còn lâu mới đủ dùng.
“Vâng.”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy thì lập tức thu hồi huyết quang trong mắt , cung kính đáp lại.
Tuy xao động trong lòng rất khó nhịn xuống, nhưng thực lực sâu không lường được như Dương sư huynh mà nét mặt còn lộ vẻ nghiêm trọng, tất nhiên nàng ta cũng không dám chủ quan.
Tinh huyết chất lượng cao rất quan trọng, nhưng tính mạng lại càng đáng quý hơn. Tu luyện ma công không có nghĩa là mất hết lý trí cùng năng lực phá đoán.
Thấy Lãnh Nguyệt Tâm bày ra dáng vẻ như vậy, Lưu Ngọc biết nàng đã nghe lọt tai những gì mình nói. Thế nên hắn phất tay, để nàng ta xuống dưới chờ lệnh.
Đội ngũ đứng trước một toà linh sơn cao chừng trăm trượng. Đây chỉ là một ngọn linh sơn nhỏ, rất bình thường ở Tiêu Vân sơn, không hề có linh mạch tồn tại, linh khí cũng không mấy nồng đậm, đến cả tên cũng không có luôn.
Vị trí này tuy ở tuyến đầu, có thể trực tiếp tấn công Tiêu Vân sơn nhưng lại không phải điểm quan trọng của trận pháp.
Thế nên Bạch Vân Quan không bố trí quá nhiều binh lực ở đây. Nó cũng không phải là vị trí phải tấn công mãnh liệt của tông môn, so ra thì nguy hiểm cũng bớt đi rất nhiều.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, khả năng ‘hữu kinh vô hiểm’ vượt qua lần đại chiến này vẫn rất cao, ít nhất thì cũng an toàn hơn những vị trí khác.
Dù sao thì thực lực của đội ngũ Lưu Ngọc cũng còn lù lù ra đó, hai mươi tu sĩ Trúc Cơ cùng 800 tu sĩ Luyện Khí, nhìn thế nào cũng không thể chui ra phía sau ‘cưỡi ngựa xem hoa’ được.
Có thể được sắp xếp đến vị trí này, cùng nhiệm vụ phụ trách cũng không có áp lực quá lớn…đây đã là kết quả tốt nhất mà ‘sư tôn hời’ của hắn đã tranh thủ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận