Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 530. Đan phương Kết Kim đan(2)

Chương 530. Đan phương Kết Kim đan(2)
"Nếu đã tiếp nhận lễ vật bái sư, từ nay về sau ngươi chính là đệ tử ký danh của bản tọa, vậy bản tọa cũng không thể không có chút thành ý nào."
"Như vậy đi, phần đan thư này coi như làm lễ gặp mặt ban cho ngươi."
Lý Trường Phong phất tay thu hộp ngọc vào trong nhẫn trữ vật, sau đó thoáng trầm tư, lấy ra một quyển sách dày chừng hai tấc.
Sau khi kết đan, Lý Trường Phong đã từng nghĩ tới muốn đọc lướt qua con đường luyện đan để kiếm Linh Thạch, nhưng sau khi trải nghiệm một hồi, bất đắc dĩ nhận ra mình không có thiên phú luyện đan.
Từ đó về sau, bản đan thư này vẫn luôn đặt trong nhẫn trữ vật, đã một, hai trăm năm chưa có lật xem.
Bây giờ nghĩ tới đệ tử ký danh này có thân phận Luyện Đan Sư, làm lễ vật gặp mặt giữa sư đồ cũng coi như phù hợp.
"Đa tạ sư tôn."
Lưu Ngọc tiếp nhận đan thư, thu vào túi trữ vật, không có mở ra xem ngay.
Chỉ là lễ gặp mặt của tu sĩ Kim Đan thì làm sao mà tệ được?
Sau đó, Lý Trường Phong lại nói về quy củ môn hạ, ví dụ như không được khi sư diệt tổ, giữa đồng môn với nhau không được chém giết tương tàn, giữa sư huynh đệ phải trợ giúp lẫn nhau các thứ.
Có một việc quan trọng nhất chính là, sư tôn sẽ truyền thụ lại tất cả tri thức tu tiên, chưa được sư tôn cho phép thì không được tự ý truyền thụ cho tu sĩ khác. Nếu trái lời sẽ trực tiếp phế bỏ tu vi, trục xuất ra khỏi môn phái!
Không chỉ là bí thuật công pháp, mà tất cả tri thức tu tiên đều có giá trị!
Đây đều là quy củ bình thường, không có điều khoản nào không hợp lý, dĩ nhiên Lưu Ngọc lập tức đồng ý.
Đến bước này rồi, quá trình bái sư coi như đã tiến hành hoàn tất, Lưu Ngọc cũng chính thức trở thành đệ tử ký danh dưới môn hạ của Lý Trường Phong.
Sau đó thông qua giảng dạy của Lý Trường Phong, Lưu Ngọc hiểu rõ trong môn hạ, bao gồm luôn cả mình thì có tổng cộng sáu người đệ tử, ba đệ tử thân truyền, ba đệ tử ký danh.
Theo thứ tự là: Đại sư tỷ Lý Bất Ngữ, Nhị sư huynh Lý Bất Phàm, Tam sư huynh Cảnh Vĩnh Thanh, Tứ sư tỷ Lư Tuyết, Ngũ sư huynh Dư Giang, cuối cùng là chính mình Lưu Ngọc.
Trong đó, đại sư tỷ Lý Bất Ngữ là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, cách hậu kỳ đỉnh phong không xa, đã và đang chuẩn bị tiến hành Kết Đan. Còn bốn vị sư huynh sư tỷ khác thì trễ nhất là nhập môn ba mươi năm, đều có tu vi là Trúc Cơ trung kỳ trở lên.
Lúc nói tới Lý Bất Ngữ, vẻ mặt Lý Trường Phong lộ ra ý cười, hiển nhiên là vô cùng hài lòng.
Bởi vì nguyên nhân nào đó, số lượng đệ tử dưới tên Lý Trường Phong lại có nhiều hơn ba người so với những Kim Đan trưởng lão khác.
"Bây giờ mấy vị sư huynh, sư tỷ của ngươi đều có chuyện quan trọng, trong lúc nhất thời không thể tập hợp lại được."
"Bản tọa đã gửi tin tức, để bọn họ trích chút thời gian, đợi hai năm sau ngươi tới đây thì có thể làm quen với các sư huynh, sư tỷ."
Nói đơn giản về tình hình đệ tử môn hạ, Lý Trường Phong lại nói như vậy, sắp xếp các môn hạ quen biết nhau.
Để tránh cùng một sư phụ nhưng sau này lại không biết mặt.
"Đệ tử tuân mệnh, cẩn tuân lời sư tôn dặn dò!"
Lưu Ngọc gật đầu trả lời.
Có thể quen biết các sư huynh, sư tỷ khác, tăng thêm sự giao thiệp của mình trong môn, loại chuyện này dĩ nhiên là chuyện tốt.
Cùng là môn hạ Lý Trường Phong, giữa sư huynh đệ với nhau so với các đồng môn khác của Nguyên Dương Tông thì dĩ nhiên thân thiết hơn vài phần, có thể giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau cũng là bình thường.
Mà so với sư phó có thể trực tiếp mệnh lệnh cho đệ tử, giữa sư huynh đệ lại có quan hệ bình đẳng hơn chút, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ một tay, cũng có thể từ chối, dĩ nhiên Lưu Ngọc lại càng mừng rỡ hơn.
Đây cũng là một trong những trợ lực khi bái sư.
"Trong tu luyện, ngươi có chỗ nào không hiểu, bây giờ có thể nói ra, bản tọa vừa hay đang nhàn rỗi, sẽ giúp ngươi giải đáp một phen."
Cuối cùng Lý Trường Phong sờ râu rồi từ tốn nói, chỉ chờ giải đáp một vài nghi vấn xong là lập tức đuổi mấy tên đệ tử này đi.
Chỉ là đệ tử ký danh mà thôi, sư tôn cũng không cần đối đãi giống như đệ tử thân truyền, vì đó là công pháp tu luyện dự trù hoặc là ban thưởng pháp thuật, bí pháp lợi hại gì đó.
Chỉ điểm một hai câu, xem như kết thúc "Nghĩa vụ".
Dù sao lão cũng vì thông lệ của tông môn mà thu nhận đồ đệ, bởi vì mặt mũi Nghiêm gia mà lựa chọn Lưu Ngọc, vốn không phải muốn truyền thừa y bát của mình, cho nên vốn dĩ không có ý định cố gắng vun vén cho.
Huống chi với ánh mắt của Lý Trường Phong, liếc mắt một cái đã nhìn ra Lưu Ngọc đã có hai ba mươi năm Trúc Cơ, sớm đã có công pháp căn bản, bây giờ muốn đổi cái khác cũng không phải chuyện đơn giản.
"Lúc đệ tử tu luyện..."
Có cơ hội để tu sĩ Kim Đan chỉ điểm, Lưu Ngọc dĩ nhiên không khách khí, lập tức hỏi ra từng chỗ khó một khi gặp phải trong quá trình mình tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận