Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1140. Quả quyết xuất kích (3)



Chương 1140. Quả quyết xuất kích (3)




Tiếng xé gió liên tục vang lên, pháp khí hư ảnh ngưng tụ dưới sự điều khiển của Nhậm Hồng Nhan, uy thế cường đại bao phủ khóa chặt Lưu Ngọc.
"Rầm rầm."
Không có ngoại lệ, lúc này đây Lưu Ngọc vẫn bị đánh lui về sau mấy trượng, "đầy bụi đất" tiếp tục đau khổ chống đỡ .
Hắn trông như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng lại tựa như một đấu sĩ ngoan cường, luôn cố gắng tới hơi thở cuối cùng, không chịu ngã xuống.
Trên mặt Nhậm Hồng Nhan xuất hiện vẻ mất kiên nhẫn, nhìn qua tên nam tu với tướng mạo và tu vi đều bình thường cách đó hơn vài chục trượng kia.
Ngoại trừ thủ đoạn đặc biệt ra thì nàng ta không còn bất cứ ấn tượng nào.
Nhưng đối phương lại cứ như con gián đánh mãi không chết, thoạt nhìn tràn ngập nguy hiểm, nhưng vẫn có thể giãy dụa liên tục sống lại ở bờ vực sinh tử, tính tình bền dẻo mạnh mẽ ngoài ý muốn.
Tình huống như vậy đã giằng co hơn mười hơi thở.
"Không được, không thể tiếp tục như thế."
Cái chết của sư đệ đồng môn khiến trong lòng Nhậm Hồng Nhan sinh ra cảm giác gấp gáp, có hơi không giữ được bình tĩnh.
Đội ngũ ba người hiện tại chỉ còn hai, đối mặt với tử địch là tu sĩ Thiên Ma Tông, ưu thế của bọn chúng chẳng còn lớn như lúc ban đầu nữa.
Nếu tiếp tục tiếp diễn như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì chút ưu thế này cũng chẳng sót lại chút gì, sẽ không có lợi cho việc tranh đoạt hai vật phẩm cuối cùng.
"Phải nhanh chóng kết thúc đấu pháp để giảm thiểu nguy cơ, duy trì ưu thế vốn có mới được."
Nhậm Hồng Nhan nhướng mày, hờ hững nhìn qua tên "lưu manh" đối diện, âm thầm hạ quyết định.
Một cái chớp mắt sau đó, tiếng đàn chậm rãi mà có lực nhất thời thay đổi!
Trở nên như gió táp mưa xa, mang theo sự xơ xác tiêu điều khi bốn mùa luân chuyển, ngưng tụ lại thành hình dáng của từng mảnh lá khô héo vàng rơi rụng.
Chỉ chốc lát sau, ngàn chiếc lá cây khô héo ngưng tụ thành hình, trên đó thiêu đốt một ngọn lửa màu đỏ nhưng mà lại chẳng hao tổn được cái gì, còn mang theo khí tức mạnh mẽ đặc thù của thuộc tính Kim!
Từng ngọn lửa nhỏ bốc lên, chậm rãi tung bay trên không trung, tựa như là ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ, ý cảnh vô cùng nghệ thuật và đẹp đẽ.
Chẳng qua ẩn chứa trong đó không phải là dũng khí và ý chí chiến đầu, mà là sát ý đáng sợ!
Hàng ngàn chiếc lá cây rực lửa hợp thành một cơn hồng thủy đỏ rực, mang lại một cảm giác vô cùng hùng vĩ.
"Rào rào."
Dưới sự thao túng của Lưu Ngọc, lá cây rực lửa tạo đang thành cơn hồng thủy bị phân thành hai.
Đại bộ phận mênh mông cuồn cuộn, quét về phía Lưu Ngọc đang "đau khổ chống đỡ", bộ phận nhỏ thì lập tức xoay chuyển, đột ngột tiến thẳng về phía một gã giáo chúng bên cạnh.
Nàng ta đúng là đã dự định đối phó đồng thời cả hai người, dùng loại phương thức này để nhanh chóng kết thúc trận chiến, duy trì cách cục hiện tại cho phe mình!
"Rầm rầm!"
Từng đóa “diễm hỏa” nở rộ trước người, hóa thành từng sợi Linh khí rồi tiêu tán.
Mắt thấy Nhậm Hồng Nhan lại thi triển ra chiêu mới, Lưu Ngọc múa Ám Nguyệt kiếm nặng mấy vạn cân, cực lực vung Ám Nguyệt kiếm, cuối cùng cũng có thể đánh tan vài pháp khí hư ảnh ở trước mắt.
Bởi vì duy trì trạng thái "Tinh Thần chân thân" trong thời gian dài, cho nên thân thể thật sự của hắn cao chừng một trượng, cho dù là y phục đặc chế thì cũng không thể kiên trì nổi nữa.
Rách vụn thành những mảnh vải vụn nát, treo trên những đường cơ bắp rõ ràng.
Làn da màu đồng cổ, cơ bắp cường tráng hữu lực, cùng với những những đường nét và tỷ lệ gần như hoàn hảo của hắn, cứ như vậy bại lộ trong không khí không chút nào giữ lại.
"Ha..."
Lưu Ngọc nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, trên trán đã đổ đầy mồ hôi, lồng ngực phập phồng gấp gáp.
Tận dụng khoảng trống giữa các lần công kích, hắn nhanh chóng vận chuyển "Tinh Thần chân thân", nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái bản thân.
Lấy thực lực luyện thể trước mắt của hắn, mặc dù không kém cạnh tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng để so với Trúc Cơ đỉnh phong như "Tam Anh Tứ Kiệt", thì vẫn còn quá miễn cưỡng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ dựa vào thực lực một đạo luyện thể thôi, Lưu Ngọc cũng sẽ không kiên trì được thời gian quá dài, biểu hiện cũng sẽ không thể tốt hơn Tử Sam.
Nhưng Nhậm Hồng Nhan có thể phân ra một phần tinh lực để đối phó với tên giáo chúng Trúc Cơ hậu kỳ bên cạnh, trong lòng của hắn không khỏi vui mừng.
Cứ như vậy, áp lực của hắn lập tức nhỏ đi rất nhiều, có khả năng hắn có thể ngụy trang lâu hơn.
"Nếu tu sĩ Thiên Nhất Tông đã có ý đồ giết chết giáo chúng hậu kỳ, như vậy tới thời điểm thích hợp sao mình không…"
Dựa vào tình thế trước mắt, Lưu Ngọc nhanh chóng suy nghĩ xong một kế hoạch toàn vẹn, chuẩn bị hành động tùy theo hoàn cảnh.
Nhìn thì giống như hắn đang rơi vào trạng thái bị động, nhưng thật ra tình huống hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn, chỉ cần song phương Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn không đồng lòng, mặc kệ thế cục thay đổi thế nào thì hắn cũng sẽ không thua thiệt.
Đối mặt với biển lá cây đỏ rực đang nhanh chóng đánh tới, sắc mặt Lưu Ngọc vẫn bình tĩnh đối mặt như thường.
Đối phó với thuộc tính "Hỏa" thì không có gì tốt bằng "Thủy" và "Băng", pháp lực đặc tính cực hàn vừa vặn phù hợp.
Công pháp chủ công của Lưu Ngọc là thuộc tính Hỏa, hắn vô cùng hiểu rõ các loại thuộc tính Hỏa.
Một khắc sau, ánh sáng màu bạc từ lồng ngực lóe lên, ngay lập tức lan tràn khắp toàn thân hắn, trực tiếp bao phủ lấy Ám Nguyệt kiếm trong tay.
"Vù vù."
Hắn vung kiếm như mưa, trong nháy mắt đã chém ra hơn mười trên trăm đường kiếm, từng đường kiếm phong mang ánh quang màu bạc nhạt bắn ra, nhanh chóng đón đầu đánh tới đám lá cây đang cuốn đến. Hết chương 1140.



Bạn cần đăng nhập để bình luận