Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 246. Đêm trước khi rời đi

Chương 246. Đêm trước khi rời đi
Lưu Ngọc vừa uống trà, vừa gửi truyền âm cho Giang Thu Thuỷ và Tôn Cúc, trong lòng thầm nghĩ.
Thời gian chỉ có ba ngày ngắn ngủi, cũng không gia tăng được thêm chút thực lực gì, hắn sớm đã dự liệu được ngày này sẽ đến, Linh phù uy lực lớn và đan dược để hồi phục pháp lực đều đã chuẩn bị không ít, chuyện còn lại đơn giản là sắp xếp một chút việc của Ngọc Đan Đường, để nó có thể động bình thường.
Trận pháp của động phủ cũng không đóng, trong lúc hắn đang suy nghĩ Cảnh Vân Tùng đã bước vào bên trong.
Hắn ta đi tới trước bàn đá cung kính cúi người hành lễ, sau đó mới nói:
"Vân Tùng bái kiến Lưu sư thúc, không biết sư thúc gọi ta đến đây có điều gì muốn dặn dò?"
Sắc mặt Lưu Ngọc vô cùng bình tĩnh không nhìn ra hỉ nộ, đánh giá thiếu niên trước mắt này.
Sau khi gia tổ của Cảnh Vân Tùng là Cảnh Nguyên Chương mất, hắn ta dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, sắc mặt có chút vững vàng và nghị lực, việc tu luyện thường ngày và xử lý Linh dược cũng vô cùng chịu khó và chăm chỉ.
Hắn ta mặc áo bào xám của đệ tử ngoại môn, tu vi cũng tăng lên hai tầng đạt tới Luyện Khí tầng bốn, đây cũng là điều bình thường khi hắn ta có di sản được để lại.
Nhưng hiển nhiên Cảnh Nguyên Chương sẽ không để lại quá nhiều di sản, nhiều hơn hắn ta cũng không bảo quản nổi, với tư chất Tứ linh căn của hắn ta, tiến lên thêm một bước cũng khó khăn muôn trùng.
Trong lòng không mấy lạc quan về tương lai của Cảnh Vân Tùng, nghĩ tới đây Lưu Ngọc thản nhiên nói:
"Ngồi đi."
"Ba ngày sau Lưu mỗ sẽ rời khỏi tông môn để đi làm nhiệm vụ, lần này rời đi cũng không biết phải mất thời gian bao lâu, ngắn thì năm năm, dài thì mười năm."
"Việc tu luyện của ngươi có thắc mắc gì có thể nói ra, bây giờ ta sẽ giải đáp cho ngươi một thể."
Cảnh Vân Tùng nghe vậy, theo lời hắn ngồi xuống ghế đá phía đối diện, có điều tư thế ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, mông chỉ chạm vào một phần ba ghế đá.
Sau đó hắn ta mới cẩn thận nói ra những vấn đề gặp phải trong việc tu luyện.
Với trình độ cảnh giới Trúc Cơ của Lưu Ngọc, giải đáp nghi vấn của Luyện Khí trung kỳ là một chuyện dễ dàng, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì.
"Đa tạ sư thúc đã giải thích nghi hoặc, đệ tử không còn thắc mắc gì nữa."
Nửa canh giờ sau, Cảnh Vân Tùng cung kính nói.
Lưu Ngọc gật đầu, sau đó sờ túi trữ vật và lấy Thanh Linh đan ra đặt trên bàn, thản nhiên nói:
"Mấy năm tới trong thời gian ta không ở Thải Liên sơn, nếu như gặp phải chỗ nào không hiểu, ngươi sẽ phải tự mình suy nghĩ."
"Hai bình Thanh Linh đan này ngươi cầm đi, cố gắng tu luyện cho tốt, không nên phụ lòng tâm sức của Cảnh sư huynh."
"Cứ như vậy đi, ngươi có thể lui ra."
Nói xong vài câu, Lưu Ngọc phất tay ý bảo hắn ta lui xuống.
Hai bình đan dược này coi như là bồi dưỡng trong khoảng thời gian vài năm mà hắn không thể chỉ đạo, cũng coi như xứng đáng với hai loại pháp khí của Cảnh Nguyên Chương.
Dù sao thì pháp khí cực phẩm và Linh khí thượng phẩm có truyền cho Cảnh Vân Tùng cũng gây khó dễ cho hắn ta, cũng trở nên vô ích.
"Đa tạ Lưu sư thúc đã ban thưởng và dạy dỗ, đệ tử nhất định khắc khổ tu luyện, không phụ kỳ vọng của tằng tổ phụ và Lưu sư thúc!”
"Đệ tử cáo lui."
Cảnh Vân Tùng đứng dậy cúi người hành lễ, nghiêm túc nói.
Sau đó quay người chậm rãi rời khỏi động phủ.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nội tâm không chút dao động.
Tất cả những gì hắn làm chẳng qua là vì Lời Thề Tâm Ma và hai loại pháp khí, không hề có sự kỳ vọng gì.
Hai canh giờ sau Giang Thu Thủy cũng đi tới động phủ, mang tất cả những gì đã thu nhập được ở Ngọc Đan Đường đến, một ngàn viên Linh Thạch.
Khi Ngọc Đan Đường dần dần đi vào nề nếp, Lưu Ngọc giảm bớt số lần tự mình luyện chế đan dược, tuy nhiên số lượng tích trữ hàng tháng vẫn dồi dào, trong túi trữ vật cũng có hơn ba vạn Linh Thạch.
Điều này đã vượt qua đại đa số các tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác, nếu như muốn còn có thể có nhiều hơn nữa!
Chỉ tiếc có một số tài nguyên không có sẵn, không phải đơn giản chỉ dựa vào Linh Thạch là có thể mua được, ví dụ như Phù Bảo, trong ba năm qua Lưu Ngọc cũng từng tham gia mấy lần đấu giá hội và đấu giá ngầm các loại nhưng đều là cỡ nhỏ, vẫn chưa có cơ hội mua được Phù Bảo.
Phù Bảo là một loại bùa chú đặc biệt, ít nhất cần đạt đến tu vi Kim Đan mới có thể luyện chế, có thể phong ấn một phần pháp lực vào bên trong lá bùa, có khả năng gây sát thương cường đại đối với các tu sĩ dưới cấp bậc Kim Đan.
Không giống như những loại bùa thông thường chỉ có thể sử dụng được một lần, dựa trên sức mạnh tích trữ của Phù Bảo khiến nó thể sử dụng từ ba đến năm lần.
Cất tiền thu được của Ngọc Đan Đường vào túi trữ vật, Lưu Ngọc cắt ngang lời của Giang Thu Thủy đang báo cáo tình hình, cầm một bàn tay trắng như ngọc của nàng ta đặt vào trong lòng bàn tay của hắn chơi đùa.
Bàn tay trắng thanh khiết mỏng manh và yếu đuối, móng tay được tô màu tím, trông vô cùng bắt mắt.
"Tông môn đã giao nhiệm vụ, ba ngày sau sẽ khởi hành."
Ngắm nghía một lúc, Lưu Ngọc thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận