Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1067. Khoái cảm đánh giết



Chương 1067. Khoái cảm đánh giết




Đúng lúc này, một tu sĩ Thần Sa môn phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, nhìn nắm đấm màu đồng xuyên qua ngực, thần thái của y trong nháy mắt đã trở nên ảm đạm.
Sắc mặt của Lưu Ngọc bình tĩnh, lúc này lại biến thành trạng thái Tinh Thần Chân Quân toàn lực xuất thủ, thân cao chỉ khoảng một trượng.
Một tay của hắn nắm lấy pháp khí cực phẩm của đối phương đánh tới, một tay trực tiếp đánh vào lồng ngực của đối phương, lưu lại một cái lỗ to bằng chậu rửa mặt loại nhỏ.
“Bịch”
Bàn tay rút ra, thi thể ngã lên mặt đất.
Lưu Ngọc thu hồi pháp khí của đối phương vào túi trữ vật đeo ở hông, đón sáu ánh mắt còn lại của Thần Sa môn, khóe miệng lộ ra chút ý cười.
Nhưng một chút ý cười này rơi vào trong mắt của sáu người Khương Nhạc Sinh thì lại là “Ma đầu mỉm cười” tàn nhẫn, tà ác lại vô tình.
Vì ẩn giấu thực lực cho nên vừa rồi không thi triển “Thiểm Linh bí thuật”, cứ như vậy thuận lợi một kích diệt địch, hoàn toàn là do sự chú ý của đối phương chỉ tập trung ở trên không, là lý do đánh lén thành công.
Nếu như không để lộ ra càng nhiều thực lực, Lưu Ngọc muốn có được thành quả như vậy lần nữa là chuyện không thể nào.
Thế nhưng sáu người Khương Nhạc Sinh này cũng không biết, biến cố bỗng nhiên phát sinh, còn có đồng môn vẫn lạc, khiến cho bọn họ lúc này đã thành chim sợ cành cong.
Sáu người vây lại một góc hỗ trợ lẫn nhau, thần thức cẩn thận liếc nhìn trên trời dưới đất, sợ bị đánh lén lần nữa.
“Đường Thiên Bảo!”
Con ngươi Khương Nhạc Sinh co rụt lại, thấy được mấy thân ảnh quen thuộc, nhận ra được thân phận của Đường Thiên Bảo.
Đường Thiên Bảo là thợ săn tiền thưởng lừng danh ở Tây Sa, mà thực lực cường đại có thể sánh vai với mấy hạt giống Kim Đan ở tông môn, gã tất nhiên là đã gặp mấy lần, lúc này vừa nhìn đã nhận ra được.
“Không nghĩ tới lại là ngươi!”
“Hẳn là ngươi cũng là dư nghiệt Thánh Hỏa?”
Khương Nhạc Sinh thất thanh nói.
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng của gã đã nhận định, rốt cục nhịn không nổi mà sắc mặt đại biến.
Đối phương là nhân vật có thể sánh vai cùng các hạt giống Kim Đan trong tông môn, mà kinh nghiệm săn giết tà tu lại vô cùng phong phú, tuyệt đối không phải là hạng mà Trúc Cơ nhị lưu như gã có thể so sánh.
Huống chi đối phương rõ rang có mưu đồ, chuẩn bị đã lâu mà đến, đồng thời nhân số còn chiếm ưu thế.
“Không thể địch lại!”
Trong lòng Khương Nhạc Sinh hiện lên ý nghĩ này.
Thần thức triển khai tòn bộ liếc nhìn mỗi một góc trong phạm vi một dặm, mặc dù phpas khí vẫn duy trì trạng thái toàn lực kích phát nhưng trong lòng gã đã bỏ cuộc giữa đường, chuẩn bị nắm bắt thời cơ mà rời đi.
Giữ lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt!
Biết rõ không thể làm còn gắng làm, đó không phải là dũng cảm mà là ngu xuẩn. Vốn không thể thay đổi được sự thật sẽ chỉ vô duyên vô cớ mất mạng.
Khương Nhạc Sinh kinh nghiệm phong phú, hành tẩu trong tu tiên giới từ lâu, đã chuẩn bị xong thủ đoạn chạy trối chết, chỉ cần một chút thời gian kích phát, cần một thời cơ thích hợp.
“Tốc chiến tốc thắng!”
Đường Thiên Bảo đáp xuống đất, đối mặt với sự chất vấn của đối phương, không có chút ý tứ trả lời nào.
Tay trái bấm pháp quyết, tay phải nắm lấy một thanh phi kiếm màu vàng, lúc đưa tay lên liền chém ra một đạo kiếm quang kinh diễm.
Mặc dù hắn ta có hiền danh, đối mặt với tu sĩ phổ thông cũng có thể đối đãi một cách bình thản, nhưng trong đó tuyệt đối không bao gồm tu sĩ Thần Sa môn thù sâu như biển!
Hưng suy của hai tông môn, thù hận kéo dài mấy ngàn năm, từng kiện từng kiện đã sớm thành huyết hải thâm thù!
Nhưng Đường Thiên Bảo nhanh, lại có người nhanh hơn hắn ta!
Thân ảnh của Chu Tử Văn bắn ra, nhanh chóng hướng tới gần sáu người Khương Nhạc Sinh, trong mắt lấp lóe hận ý và điên cuồng.
Khống chế một Linh khí xiềng xích u hắc, trực tiếp huyễn hóa thành một Mặc Giao yêu thú sinh động như thật, từng trận linh áp ngang tang tùy ý lan tràn.
Hắc Giao thân thể lớn khoảng ba trượng nhẹ nhàng hất đuôi lên, phát ra tiếng gào im ắng, lao thẳng tới sáu người Khương Nhạc Sinh.
Dường như muốn trực tiếp thôn phệ cả sáu người!
Chu Tử Văn đúng là không giữ lại chút nào, vừa ra tay đã xuất ra thuật Linh Khí hóa hình, không chờ đợi nổi mà phát tiết hận ý trong lòng, không có ý định giữ lại một người sống nào.
Bảy người khác nhận lệnh, cũng ráo riết tế ra pháp khí công kích, vừa ra tay đã gần hết toàn lực.
Đối phương đã có người thả tin tức cầu cứu, trước mắt cách một cái phường thị không xa, tránh đêm dài lắm mộng phải mau chóng kết thúc cho thỏa đánh.
Trong lúc nhất thời, từng tiếng xé gió liên tiếp vang lên, sáu đó là từng đợt pháp thuật pháp khí nổ vang.
Lưu Ngọc sờ vào túi trữ vật ở giữa eo một cái, hắc kiếm to xuất hiện ở trong tay, mũi chân điểm một cái đã biến mất ở chỗ cũ.
Kiếm tên “Ám Nguyệt”
Mặc dù không phải là pháp khí hoặc Linh khí, không có cách nào dùng pháp lực kích phát thu được uy năng, nhưng lại thắng ở chỗ cứng rắn, chí ít không cần lo bị pháp khí hoặc linh khí làm cho tổn hao.
Phối hợp với cự lực vạn cân của Tinh Thần Chân Quân, sử dụng như bính khí ngược lại có uy năng không tệ.
Dù sao cũng có một vài công kích, nhục thân chịu đựng không ổn, ở vào lúc không thể lộ ra thực lực phương diện khác của mình, có một thanh kiếm dạng này lại dễ dàng hơn. Hết chương 1067.



Bạn cần đăng nhập để bình luận