Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 797. Thật là to gan

Chương 797. Thật là to gan
“Tốt lắm.”
“Cứ theo ghi chú của sư muội mà phân thành hai phần đi.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, biểu thị sự khẳng định đối với nàng ta, trong lời nói không tiếc những lời tán thưởng.
Sau đó, hắn lại chuyển chủ đề, nói:
“Phần giữ lại đó, sư muội hãy nghĩ cách đổi nó thành Linh Thạch nhanh nhất có thể, chú ý cố hết sức để không để lại dấu vết.”
“Còn về phần sẽ giao nộp lên tông môn thì cho hết vào túi trữ vật đi.”
“Một khi phường thị Kim Khuyết truyền đến tin tức, ta sẽ tự mình mang nó đến giao nộp cho trưởng lão trong tông môn.”
Đống tài nguyên đáng giá mười ngàn Linh Thạch này đều thuộc về thu nhập mờ ám không rõ lai lịch, bắt buộc phải “che giấu tông môn”, muốn bán nó để đổi lấy Linh Thạch không phải là chuyện dễ dàng.
Có điều, hắn lựa chọn tin tưởng vào Giang Thu Thủy, những năm gần đây, nàng ta rất ít khi để hắn phải thất vọng.
Vả lại còn có Nguyên Thần cấm chế và sự giao tiếp thân mật trên cơ thể, nàng ta cũng có thể tin tưởng được.
“Thu Thủy hiểu rồi, những việc này, ta đều sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Nhận được sự khẳng định, trên mặt Giang Thu Thủy hiện ra một nụ cười rạng rỡ, ngoan ngoãn trả lời.
Nàng ta vô cùng để ý đến cách nhìn của Lưu Ngọc, thích cảm giác được người ở trước mặt tin tưởng.
Sau đó, hai người lại nói về cách xử lý một vài công việc cụ thể, Lưu Ngọc thuận tiện chỉ bảo một chút về các vấn đề mà nàng ta gặp phải trong quá trình tu luyện.
Rồi không thèm đếm xỉa đến ánh mắt chứa đầy nỗi oán hận thầm kín của nàng ta mà mời nàng ta ra khỏi động phủ một cách vô tình.
Tiễn Giang Thu Thủy đi rồi, Lưu Ngọc đang định đi vào trong Luyện Công phòng để tu luyện thì phía bên ngoài động phủ lại bất ngờ truyền đến động tĩnh.
“Đệ tử có chuyện cần bẩm báo, tham kiến Thanh Dương sư thúc!”
Có đệ tử của tông môn đứng ở bên ngoài động phủ lớn tiếng gọi.
Lưu Ngọc nhận ra giọng nói này, chính là một trong những đệ tử mà lúc đầu hắn phái đến phường thị Kim Khuyết để nghe ngóng tin tức, lúc đó hắn còn dạy bảo bọn họ một vài lời.
Trí nhớ của người tu luyện vô cùng kinh người, mới chỉ qua được một tháng, tất nhiên sẽ không quên nhanh như thế.
“Vào đi!”
Hắn phát đi thần thức truyền âm.
“Ầm ầm.”
Lời vừa nói dứt, sức mạnh của trận pháp bao trùm lấy cửa đá bỗng tiêu tan, cửa đá cũng chậm rãi mở ra.
“Đệ tử bái kiến Thanh Dương sư thúc!”
“Không phụ sự kỳ vọng của sư thúc, đệ tử đã nghe ngóng được tin tức của phường thị Kim Khuyết.”
“Khoảng nửa tháng trước, lực lượng chính của tông môn đã chiếm đóng phường thị Kim Khuyết, bây giờ đây đã cơ bản đưa nó vào trong tầm kiểm soát!”
Sau khi hành lễ, tên đệ tử kia cung kính nói.
Trong tình thế rối ren này, đi một quãng đường xa như thế để nghe ngóng tin tức không phải là chuyện dễ dàng gì, trên mặt hắn ta lộ rõ vẻ long đong vất vả, nhìn có hơi mệt mỏi.
“Tin tức đã qua kiểm chứng hay chưa?”
“Có chắc chắn là chính xác không?”
Nghe vậy, ánh mắt Lưu Ngọc khẽ động, hỏi.
“Bẩm sư thúc, tin tức vô cùng chính xác!”
“Vì để kiểm chứng tính thật giả của tin tức, đệ tử đã tự mình đi vào trong phường thị Kim Khuyết và đã liên lạc được với các đồng môn.”
“Thế nhưng trình độ của đệ tử quá thấp nên không thể nào thu được nhiều tin tức chính xác hơn.”
Tên đệ tử kia cúi đầu nói, thành thật trả lời.
“Ừ.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, nói:
“Chuyện này ngươi làm tốt lắm, lui xuống tìm Giang sư muội để lãnh thưởng đi, cứ bảo là do Lưu mỗ sắp xếp.”
Đối với những tu sĩ đã lập được công trạng, từ trước đến nay hắn đều không keo kiệt chút phần thưởng.
“Vâng, Thanh Dương sư thúc!”
“Đệ tử cáo lui!”
Trong mắt tên đệ tử đó khó che giấu sự vui mừng, hắn ta nhẹ nhàng lui ra khỏi động phủ.
Hắn đã bận rộn vì chuyện này trong thời gian dài như vậy rồi, ngoại trừ việc báo đáp tông môn thì chẳng phải là muốn lấy được phần thưởng này sớm hơn người khác một bước hay sao?
“Tông môn đã chiếm đóng được phường thị Kim Khuyết rồi, có lẽ sẽ không dừng lại lâu đâu.”
“Xem ra ta phải nhanh chóng xuất phát, đi tìm các trưởng lão để “báo cáo công việc”, nhân tiện tìm vị sư tôn hời đó của ta để nghe ngóng tin tức, xem xem đội ngũ của ta nên khởi hành vào lúc nào thôi.”
Trong đầu Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này.
Mặc dù lực lượng của đội ngũ đã được mở rộng hơn một chút, nhưng vẫn không thể không cẩn thận, nếu không thì sẽ có thể chết bất đắc kỳ tử lúc nào không hay.
Khoảng thời gian trước được thuận lợi như thế cũng chỉ là vì hiệu quả của việc khiến cho chúng bất ngờ, khiến cho Bạch Vân Quan không kịp phản ứng lại.
Hắn sẽ không ngây thơ mà cho rằng phía sau đây vẫn sẽ thuận lợi như thế.
Đối phương là tông môn Nguyên Anh đang độc chiếm cả hai châu chứ không phải là con cừu non chờ bị thịt, sao có thể ngồi im chờ chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận