Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 522. Vị khách bất ngờ(4)

Chương 522. Vị khách bất ngờ(4)
Một chốc sau, hai người không hẹn mà cùng dời ánh mắt ra chỗ khác.
“Lưu sư đệ, người này chính là Chu Diễm, người phóng ra tia sáng kỳ dị ở Hàn Vụ đại doanh, sau đó trở về tông môn Trúc Cơ.”
“Người này bởi vì cuộc chiến mỏ quặng Linh Thạch mà trở nên nổi tiếng, ngay cả mấy vị trưởng lão đều nghe nói tới.”
“Với danh tiếng của người này, ta thấy hắn ta lúc này đã nắm chắc rồi, rất có thể hắn ta sẽ nhận được ưu ái của một vị trưởng lão nào đó.”
“Trực tiếp được thu nhận trở thành đệ tử thân truyền cũng không phải là không thể, thật đúng là ghen tỵ mà!”
Tiền Chí Kim chú ý tới ánh mắt của Lưu Ngọc, vì thế lên tiếng giới thiệu, vẻ mặt y hiện lên vẻ hâm mộ xen lẫn vẻ đố kỵ.
Lưu Ngọc nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu, khuôn mặt có chút đăm chiêu.
Trong lòng không khỏi so sánh thực lực của mình và hắn ta một phen, sau cùng khi có được đáp án là ở Luyện Khí kỳ chênh lệch giữa hai người chắc hẳn không lớn, ai thắng ai thua thì phải đánh một trận mới biết được.
Nhưng khi đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, những phương diện như tu vi, thần thức, Linh khí, pháp thuật đều tiến bộ nhanh chóng, chắc hẳn đã vượt xa đối phương rồi.
Trong lúc nói chuyện, mấy canh giờ phải chờ đợi cũng không cảm thấy dài đằng đẵng nữa, thời gian thoáng chốc đã đến giờ Tuất.
Lúc này sắc trời đã lờ mờ tối, từng chiếc đèn hoa sen bằng dạ minh châu phát sáng được một gã tu sĩ điều khiển bay lên trên bầu trời, sắp xếp thành hình vẽ hỏa diễm biểu tượng cho Nguyên Dương Tông, khiến cho cả quảng trường Chân Dương Đạo Trường sáng như ban ngày.
“Đã tới giờ Tuất, xin mời các vị sư đệ tham gia đại điển đều đứng ra ngoài.”
“Còn về các vị đồng môn đến đây dự lễ, xin mời các vị đứng ở bên trong kiến trúc để dự lễ, không nên để mất đi thể thống trước mặt các trưởng lão.”
Thời gian vừa điểm, chưởng môn Trang Tử Lăng đã đứng trên quảng trường dùng pháp thuật khuếch âm đưa âm thanh truyền khắp các đình đài thủy tạ.
Trong quảng trường những tu sĩ nổi tiếng cũng có rất nhiều, có một vài tu sĩ không cần phải chịu lép vế trước Trang Tử Lăng, nhưng một lát sau các Kim Đan trưởng lão sẽ đến đây, họ cũng không thể mất đi lễ nghi được.
Vì vậy nên các tu sĩ tham dự đại điển lần lượt đi ra ngoài, còn những tu sĩ đến tham quan thì thành thật ở trong kiến trúc quan sát.
Lưu Ngọc cùng với Tiền Chí Kim cùng rời khỏi đình nhỏ, đi đến bên trên quảng trường, đợi chờ các trưởng lão đến nơi.
Đếm sơ qua một chút, tu sĩ Trúc Cơ tham gia đại điển có sáu mươi ba người.
“Nhiều hơn khoảng mười người so với trước kia.”
Lưu Ngọc nhíu mày, cho ra được kết luận này.
Quyết định tham gia Đại điển thu đồ này, hắn đương nhiên cũng hỏi thăm tin tức về phương diện này, biết được thường có khoảng năm người người đáp ứng đủ điều kiện tham gia mấy nhiệm kỳ vừa qua.
Chẳng lẽ tông môn là vì lí do chiến tranh?
Lưu Ngọc lắc đầu, hắn không suy nghĩ nhiều, hai tay khoanh trước ngực lẳng lặng chờ đợi, ánh mắt vô cùng tập trung.
Nhưng một khoảng thời gian trôi qua, các trưởng lão vẫn chưa tới, một vài tu sĩ chưa đủ tâm tính bắt đầu mất bình tĩnh, tuy rằng không đến mức thì thầm với nhau, nhưng cũng bắt nhìn ngó xung quanh.
“Đó là…”
Bỗng nhiên, có tu sĩ nhìn về phía Nam, không nhịn được phát ra tiếng, giọng điệu vô cùng ngạc nhiên.
Trong lòng Lưu Ngọc khẽ động, cũng nhìn sang bên bên đó.
Chỉ nhìn thấy ở chân trời phía nam, có hai đạo tia sáng, một trắng một đỏ, bay với tốc độ cực nhanh đến đây.
Theo khoảng cách càng gần, Linh áp phụ trợ vào tia sáng càng lúc càng mạnh, mức độ Linh áp thế này cũng vô cùng mạnh ở trong số tu sĩ Kim Đan.
Cho dù là Lưu Ngọc, cũng cảm giác được phảng phất có một tảng đá lớn đè ép trái tim mình, như chặn lại cổ họng, vô cùng khó chịu.
Nhưng càng khiến hắn kinh ngạc hơn chính là pháp bảo bên trong tia sáng đã từng gặp phải ở mỏ quặng Linh Thạch ở Hàn Vụ, trí nhớ hắn khắc sâu vô cùng.
Pháp bảo Ngân bạch phi kiếm của Tàn Nguyệt Cốc! Pháp bảo Hồng tú lâu của Phiêu Tuyết Các!
“Tu sĩ Phiêu Tuyết Các, Tàn Nguyệt Cốc, vì sao lại đến đây lúc này?”
“Đại điển thu đồ trước đây, rất hiếm khi có thói quen mời tu sĩ môn phái khác đến dự lễ.”
“Chẳng lẽ là chuyện mỏ quặng Linh Thạch ở Hàn Vụ lại có biến cố?”
Nhìn thấy hai món pháp bảo này, Lưu Ngọc nhíu mày, trong lòng lập tức lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Còn về chuyện hai tông tấn công sơn môn? Hắn lại không hề nghĩ đến điều này, mấy vị tu sĩ Kim Đan này vẫn không thể nào lay động Nguyên Dương Tông được.
Hắn quay đầu liếc nhìn xung quanh, trong mắt rất nhiều đồng môn tham gia Đại điển thu đồ đều lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả chưởng môn Trang Tử Lăng cũng không ngoại lệ.
Rõ ràng là khi tu sĩ Phiêu Tuyết Các và Tàn Nguyệt Cốc đột nhiên đến đây, trước đó mọi người đều không có nhận được tin tức nào.
Hai đạo tia sáng một đỏ một trắng khí thế giống như cầu vồng, mắt thấy đã sắp đến gần Chân Dương Đạo Trường.
Bỗng nhiên, Linh Giác của Lưu Ngọc lại cảm nhận được một ít dao động không thể tra được, bất chợt hắn quay đầu nhìn sang phía trên đạo trường, đồng tử không khỏi co rụt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận