Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 3. Không gian Tiên Phủ(1)

Chương 3. Không gian Tiên Phủ(1)
Vừa qua giờ Dậu, bầu trời phía tây còn lưu giữ một vệt tàn hồng vấn vương chưa tiêu tán.
Trong khoảnh khắc đó, Lưu Ngọc như thường ngày khoanh chân tĩnh tọa tu luyện trên bàn đá, vận chuyển Đại Chu Thiên để luyện hóa linh khí.
Tâm thần của hắn hoàn toàn chìm đắm ở bên trong đó, theo công pháp vận chuyển mà di động, tuy nhiên lúc mà thần thức đi qua Nễ Hoàn cung thì đột nhiên một luồng sức hút rất lớn từ quang điểm bích lục truyền đến, ý thức không kịp phản ứng, trong nháy mắt đã bị cuốn vào bên trong.
Một trận hắc ám qua đi, giống như trôi qua rất lâu, lại như phảng phất trong nháy mắt, tầm mắt lại một lần nữa sáng tỏ.
Trước mắt là hư không hắc ám vô biên vô hạn, phạm vi tầm nhìn trong vùng bóng tối bao phủ cực thấp, bởi vì hắc ám nồng đậm, cách xa hai, ba mươi trượng liền không thể thấy rõ, cũng không biết cùng thế giới này xa xôi đến đâu.
Lưu Ngọc phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình biến thành một tiểu quang cầu màu đỏ, to khoảng chừng nắm tay, mỏng manh ảm đạm, thân thể phiêu du, dường như một cơn gió đã có thể thổi hắn đi, làm cho hắn hoàn toàn biến mất ở trong thiên địa.
Lưu Ngọc cảm thấy cảnh tượng của bản thân lúc này có chút quen thuộc, giường như rất giống với trạng thái Nguyên Thần ở trong điển tịch nói đến, hơn nữa trong vô số tiểu thuyết ở kiếp trước cũng có miêu tả đến.
Trong lòng Lưu Ngọc đã có chút suy đoán, sau đó hắn chuyển động "Thân thể" đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Hắc ám, tĩnh mịch, không có sinh cơ, không có gió mưa sấm sét cũng như nhật nguyệt, đây là ấn tượng đầu tiên của hắn.
Đúng rồi, quang điểm bích lục!
Lưu Ngọc đột nhiên phát hiện tầm mắt bên phải có một nơi có nguồn sáng màu xanh lục, nguồn sáng tựa hồ cách mình rất xa xôi.
Trong lòng hắn chấn động, quả cầu ánh sáng màu đỏ là "Thân thể" hắn nhẹ nhàng trôi nổi lên, hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ hướng về phía nguồn sáng màu xanh lục mà bay tới.
Trạng thái Nguyên Thần có tốc độ phi hành rất nhanh, nhanh hơn nhiều so với ngự kiếm phi hành, Lưu Ngọc âm thầm nhớ kỹ điểm này, đây là điều mà trong điển tịch chưa hề nhắc tới.
Cảm giác như trôi qua hơn nửa giờ thì Lưu Ngọc tiếp cận nơi nguồn sáng.
Đây là một kết giới dài rộng cao đều hơn một dặm, tổng kết giới có hình tròn, rìa kết giới hình cung, nhìn từ phía xa thì giống như một quả táo xanh.
Trong không trung của kết giới có một hòn đảo nổi lơ lửng, dáng vẻ của hòn đảo nhìn từ bên ngoài kết giới thì không thấy được rõ ràng, nhưng tựa hồ không có sinh cơ, vết tích con người.
Lưu Ngọc chăm chú nắm bắt một tia liên hệ ở bên trong tâm thần, lúc này đã rõ ràng, quang điểm bích lục trước mắt hẳn là kết giới màu xanh.
Lúc này kết giới màu xanh truyền đến từng hồi cảm giác thân thiết, Lưu Ngọc không chần chờ mà chậm rãi bay hướng về kết giới màu xanh, không gặp phải bất cứ trở ngại gì mà xuyên thấu kết giới đi tới hòn đảo ở giữa không trung.
Hòn đảo này trôi nổi vừa vặn ở chính giữa kết giới màu xanh, không trên không dưới, được tạo thành từ rất nhiều nham thạch màu xám vô cùng cứng rắn.
Ở mảnh không gian này, Lưu Ngọc đang ở trạng thái Nguyên Thần, linh giác vô cùng mẫn cảm, dễ dàng cảm nhận được linh khí vô cùng mỏng manh ở bên trong không khí, so với thế tục thì có vẻ như chỉ đậm hơn một chút.
Hòn đảo nhỏ này phạm vi một dặm, mặt trên hòn đảo là những dãy núi chập chùng, phóng tầm mắt nhìn trên đảo tất cả đều là nham thạch màu xám, trơ trụi, không có bất kì sức sống nào, phía dưới hòn đảo vậy mà là rất nhiều rừng nham thạch sắc bén cao vút, hoang vu không có sinh cơ.
Rời xa kết giới thì địa phương bên ngoài là một mảnh hắc ám nồng đậm như cũ làm cho người ta cảm thấy cô tịch và sợ hãi.
Lưu Ngọc kinh ngạc phát hiện, ở trung tâm của hòn đảo địa thế bằng phẳng, có đất ruộng màu đen rộng khoảng một mẫu, đất ruộng trơ trụi ngay cả một cọng cỏ cũng không có, bên phải đất ruộng còn có một miệng giếng nước xây bằng đá màu xanh, giếng nước có vẻ như rất lâu không có ai dùng đến nên trông hơi cũ nát, cách giếng nước không xa còn có ba gian nhà gỗ nhỏ.
Cửa sổ nhà gỗ đóng kín, có điều cũng không khóa lại, góc nhà gỗ còn có chút dấu vết mục nát.
Lưu Ngọc phóng tầm mắt quét qua, bốn phía trống rỗng, trừ mình ra không còn vật sống nào khác, tuy nhiên hắn cũng không manh động.
"Tiền bối kính xin hiện thân gặp mặt."
Trong lòng của Lưu Ngọc hơi động, tính dùng Nguyên Thần thăm dò tiếp cận nhà gỗ làn truyền một đạo tin tức.
Một lát sau vẫn không có hồi âm, vẫn yên tĩnh như cũ.
Thế nhưng hắn vẫn không yên lòng như cũ, dựa theo tính cách cẩn thận lại lần thứ hai hô hoán vài câu, bốn phương một mảnh yêu tĩnh trống không, vẫn không có ai đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận