Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 662. Quyền sinh sát ở trong tay

Chương 662. Quyền sinh sát ở trong tay
Người này trước đó đã nhận được tin tức, lập tức sắp xếp sẵn, đầu tiên là thông báo Bạch Vân Quan, sau đó là sắp xếp nhân thủ duy trì trật tự Cổ Khuyết Thành.
Đệ tử tinh anh của Bạch Vân Quan đã sớm được lão sắp xếp ở gần Truyền Tống trận, có thể thông qua Truyền Tống trận mà rút lui bất cứ lúc nào.
Bên trên năm chiếc Linh hạm, tu sĩ ngũ đại tông môn của Sở quốc nhìn qua một màn trước mắt, giờ phút này đều có rung động khó hiểu.
Đây chính là thần thông của Kim Đan chân nhân sao?
Rất nhiều tu sĩ lóe lên ý nghĩ này, trong lòng nổi lên từng đợt sóng to gió lớn, Lưu Ngọc cũng không ngoại lệ.
Ở khoảng cách cách gần bên dưới, quan sát hơn mười vị tu sĩ Kim Đan ra tay, bên trong mỗi một công kích của pháp bảo đều có uy năng cường đại, trong lòng của hắn cũng nhận phải rung động thật lớn.
Cũng càng thêm hiểu rõ về sự chênh lệch lớn giữa tu sĩ Trúc Cơ và tu sĩ Kim Đan.
Dưới phong mang của pháp bảo, nếu Lưu Ngọc phải lựa chọn chính diện đối đầu, cho dù toàn lực thôi động Hậu Thổ Kình Thiên tán, phòng ngự cũng chẳng mạnh hơn trang giấy là bao nhiêu.
Mà cái này lại chỉ là một góc băng sơn của tu sĩ Kim Đan.
"Ầm ầm".
Lấy sự cầm đầu của ngũ đại chân nhân, hơn mười vị tu sĩ Kim Đan, công kích không hề có ý định dừng lại, theo từng trận vang dội bên trong, trận pháp lay động càng kịch liệt.
Cho dù là nền móng của bảy cột sáng xanh biếc đều có dấu hiệu thu nhỏ sụp đổ, phù văn cấm chế trên tường thành lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nó đang ảm đạm đi.
Màu đồng xanh trên bức tường, lại xuất hiện từng vết thương to nhỏ khác nhau, thậm chí xuất hiện vết đao, vết kiếm chừng nửa trượng, mỗi một đạo đều sâu ba phần, khiến cấm chế hoàn toàn sụp đổ.
Cao tầng của bốn đại tông môn Yến quốc, dù đã đạt thành nhận thức chung, chuyển hướng đi theo liên minh chính đạo.
Nhưng ở giữa đều có ích lợi mà bản thân muốn truy cầu, nhưng cũng chưa chắc là một lòng.
Muốn điều động lực lượng của bốn đại tông môn, cùng sức chống cự công kích của hai nước Sở Tề, cần thời gian không ngắn, cho dù nhanh cũng phải mất ba tới năm ngày.
Mà tiếp viện tới ít cũng chẳng khác gì chịu chết.
"Giữ người mất đất, nhân địa đều tồn, giữ đất mất người, nhân địa đều vong."
Cho nên Tử Vân lão đạo mới không nghĩ tới thủ vững Cổ Khuyết Thành, trước hết chính là lá mặt lá trái, muốn kéo dài thời gian để tông môn kịp phản ứng.
Lúc này lão nhất thời ra lệnh, tu sĩ tinh anh của Bạch Vân Quan không chừng đã leo lên Truyền Tống trận, được truyền tống tới bên trong U châu rồi.
Tin tức Sở quốc đến công Cổ Khuyết Thành cũng được truyền bằng cách này đi khắp Yến quốc.
Cùng thời gian đó, phía tay Thiên La Thành thất thủ, tin tức Tề quốc tiến công từ phía tây, cũng truyền khắp Yến quốc giống như vậy.
Trong lúc nhất thời, đều là thần hồn nát thần tính, dường như Yến quốc có thể lật úp bất cứ lúc nào.
"Keng" "Răng rắc" "Bịch"
Dưới sự công kích chưa hề dừng lại của mấy chục món pháp bảo, dựa vào địa thế sông núi bố trí Ất Mộc Trường Thanh trận của tòa Cổ Khuyết Thành cũng mang dáng vẻ lung lay sắp đổ.
Nhưng cái này dù sao cũng là trận pháp tam giai hàng thật giá thật, vẫn có ưu thế về mặt địa lý để duy trì.
Chính là dáng vẻ này, miễn cưỡng giữ vững được khoảng nửa khắc.
Cái này cần nhờ vào quyết sách của Tử Vân lão đạo, nhìn thấy chuyện không thể làm được nên từ bỏ toàn toàn lực phòng thủ công kích.
Còn có rất nhiều "Thành Vệ quân" liều mạng duy trì, tu bổ trận pháp, muốn biểu hiện mình trước mặt Bạch Vân Quan chân nhân, chờ mong được coi trọng mà thu vào trong tông môn, hoặc là ban thưởng cũng một bước lên mây.
Xuất hiện loại tình huống này không có gì lạ cả, như là Sở quốc, bốn đại tông môn của Yến quốc thống trị cũng là xâm nhập lòng người.
Mặc dù tình thế tạm thời không tốt lắm, nhưng không có tu sĩ nào cho rằng Bạch Vân Quan sẽ bại.
Rất nhiều tu sĩ còn chưa thật sự nhận rõ tình thế, vẫn chưa hay biết gì, lúc này vẫn còn "Anh dũng biểu hiện", kỳ vọng chiếm được niềm vui của kẻ thống trị.
Thật tình không biết bọn họ đã trở thành con rơi.
Ngoại trừ vài đệ tử tinh anh, toàn bộ tu sĩ có liên hệ với Bạch Vân Quan, thậm chí là đệ tử nội môn, ngoại môn không quan trọng của tông môn cũng đều bị vứt bỏ.
Dưới tình hình bọn họ không biết gì cả, lại sắp nghênh đón tai họa ngập đầu.
Nhìn thấy trận pháp này sắp vỡ vụn, ánh sáng truyền tống ảm đạm đi, một tên đệ tử tinh anh cuối cùng rời đi thông qua Truyền Tống trận, trong điện trống rỗng yên tĩnh một vùng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Cuối cùng Tử Vân lão đạo nhìn thật sâu về bên ngoài một chút, thần thức thả ra liếc nhìn tín đồ và tu sĩ toàn thành, sau đó cũng không quay đầu mà bước lên kích phát Truyền Tống trận.
"Xem ra đưa ra quyết định như vậy, thật sự là chính xác sao?"
Trong lòng của lão đột nhiên nảy ra ý nghĩ này, sau đó lắc đầu buông xuống ý nghĩ này, đối với việc mình tự chất vất quyết định của mình, cảm thấy hơi xấu hổ.
"Từ lúc tu vi đạt Kim Đan trung kỳ tới là tới ở tại đây, đến nay cũng đã được ba trăm năm rồi."
"Không thể ngờ tới, bây giờ nó lại phải mất trong tay lão phu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận