Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 644. Chuyện cũ Sở quốc(3)

Chương 644. Chuyện cũ Sở quốc(3)
“Đúng vậy, lần trước chắc hẳn đã là hơn ba ngàn năm trước rồi.”
Hai mắt Lưu Ngọc híp lại nhìn về hướng Hồng Mộng Hạm của Hợp Hoan Tông, hắn đưa ra một câu trả lời khẳng định, khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng nói.
“Ba ngàn năm trước?”
“Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”
Nhan Khai nghi hoặc hỏi.
Giang Thu Thủy cũng là vẻ mặt nghi ngờ.
Hai người này ở thời gian Trúc Cơ vẫn còn ngắn, lúc thường ngày luôn bận tu luyện và kiếm Linh Thạch, không có thời gian đi tìm hiểu những thứ khác, lúc Luyện Khí kỳ cũng là ở Trúc Cơ làm chuẩn bị, cho nên không biết cũng rất bình thường.
“Ba ngàn năm trước không biết là do nguyên nhân gì, yêu thú trong Hoành Đoạn sơn mạch bỗng nhiên trở nên điên cuồng, xông ra khỏi sơn mạch bắt đầu xâm lấn Sở quốc.”
“Ngũ đại tông môn, à không, lúc đấy là Lục đại tông môn hợp sức chống đỡ, cuối cùng hơn hai mươi năm sau mới lần nữa đuổi hết yêu thú chạy ra ngoài.”
Quay đầu lại liếc nhìn hai người, Lưu Ngọc lại ngoảnh đầu đi, bắt đầu nhỏ giọng giải thích.
“Vậy đại tông môn thứ sáu kia đâu?”
“Đến lúc nào thì biến mất không còn nữa?”
Giang Thu Thủy cẩn thận dè dặt hỏi.
Lưu Ngọc nghe vậy, chỉ khẽ lắc đầu không nói gì.
“Đại tông môn thứ sáu cũng là tông môn lớn nhất của Sở quốc lúc đó, tên gọi là Huyền Minh Tông, là tông môn đầu tiên danh xứng với thực.”
“Lúc đấy Huyền Minh Tông chiếm cứ gần như cả khu vực Sở quốc, dựa vào thế lực một tông thì gần như đã có thể chống lại cả ngũ tông.
“Đáng tiếc là đang vào lúc Huyền Minh Tông chuẩn bị bắt tay vào thống nhất Sở quốc, thì tai ương yêu thú lại bạo phát.”
“Bởi vì nguyên nhân tai ương yêu thú cho nên Lục đại tông môn không thể không bỏ xuống thành kiến tạm thời hợp tác với nhau.”
“Huyền Minh Tông bởi vì chiếm cứ khu vực nhiều nhất, cộng thêm ngũ tông có ý muốn cản trở, cho nên tổn thất vô cùng nghiêm trọng.”
“Sau khi yêu thú lui về Hoành Đoạn sơn mạch, ngũ tông lúc đó lập tức làm khó dễ, ngũ tông hợp sức lại công kích Huyền Minh Tông.”
“Mười năm sau đó liền công phá sơn môn Huyền Minh Tông, diệt vong phần lớn môn nhân đệ tử, cùng với những gia tộc tu tiên có quan hệ, còn có số lượng lớn thế tục phàm nhân.”
“Sau đó, ngũ tông phân chia phạm vi thế lực, nhưng vẫn chưa từng dừng lại việc bao vây quét sạch dư nghiệt của Huyền Minh Tông.”
“Mãi cho đến trăm năm sau, mới chính thức tuyên bố Huyền Minh Tông hoàn toàn diệt vong.”
Thôi Lượng nhìn xung quanh một lúc, thấy không có tu sĩ nào chú ý đến bên này, lúc này mới nhỏ giọng lên tiếng.
Lưu Ngọc thấy vậy, cũng không có lên tiếng cắt ngang lời nói của gã.
Chuyện ba ngàn năm trước của Sở quốc vẫn là điều kiêng kỵ, liều lĩnh nhắc đến có thể chính là họa từ miệng mà ra.
Nhưng hiện tại thời gian đã trôi qua lâu như vậy, Ngũ đại tông môn đã không quản nữa, cũng có thể tùy tiện một chút.
Suy cho cùng cái tên chính thống của Ngũ đại tông môn, không phải nói ra mà là thực lực thật sự của họ.
“Không ngờ là như vậy.”
“Huyền Minh Tông ngăn chặn yêu thú, dù thế nào đi nữa cũng là vì an nguy của Sở quốc, cho nên mới tổn thất vô cùng nghiêm trọng.”
“Ngũ tông lại nhân cơ hội làm khó dễ gây cản trở, có phải là quá… Đê tiện phải không?”
Giang Thu Thủy mở to hai mắt, khẽ che cái miệng nhỏ nhắn, có phần cảm thán thay cho Huyền Minh Tông.
“Giang sư muội đúng là lòng dạ nữ nhân!”
“Dựa theo lời Thôi sư huynh nói, với tình hình lúc đó, giả sử ngũ tông không dẫn đầu diệt vong Huyền Minh Tông, đợi Huyền Minh Tông khôi phục lại, e rằng sẽ phải diệt vong cả ngũ tông rồi.”
“Giờ đây mỗi năm chúng ta đều nhận Linh Thạch, có đan dược tu luyện, chính là kết quả năm đó các tông môn đưa ra quyết định.”
“Chúng ta là tu sĩ, những cũng là đệ tử của tông môn!”
“Tuyệt đối không thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy nữa!”
Nói đến đây, vẻ mặt Nhan Khai kích động đỏ lên, nói một cách nghiêm túc.
Giang Thu Thủy nghe vậy thì trầm mặc một hồi lâu, sau đó bất chợt lộ ra dáng vẻ tươi cười, nói:
“Nhan sư đệ nói đúng, vừa nãy ta chỉ nhanh mồm nhanh miệng mà thôi.”
“Còn mong chư vị mỉm cười cho qua.”
Nàng ta vừa nãy chỉ là có chút xúc động, đứng ở lập trường là đệ tử tông môn, thực sự không nên nói ra những lời thương hại cho Huyền Minh Tông.
Nào có thứ gì tuyệt đối là chính hay là tà, chẳng qua lập trường của mỗi người đều không giống nhau mà thôi.
Bọn họ tu luyện dưới sự bảo hộ của tông môn, nhận được chỉ dạy của tông môn, còn hưởng thụ được lương tháng tông môn cấp cho, nói chuyện hay làm việc dĩ nhiên phải xuất pháp từ lập trưởng của tông môn.
“Không sao, tại hạ tin rằng sư muội cũng chỉ nhất thời lỡ lời.”
Nhan Khai thấy vậy sắc mặt mới dịu đi, khẽ gật đầu.
“Việc này đã trôi qua ba bốn ngàn năm rồi, ngay cả tông môn cũng đã không còn chú ý đến, Giang sư muội, Nhan sư đệ cũng không nhất thiết vì chuyện này mà tổn thương hòa khí.”
“Nếu không thì đó là lỗi của Thôi mỗ rồi, đều trách Thôi mỗ nói ra việc này.”
Trên mặt Thôi Lượng bày ra vẻ mặt tươi cười, có ý muốn dàn xếp.
Lời này vừa nói ra, hai người đều gật đầu đồng ý, không có ý muốn nói lại lần nữa, lúc này tạm thời yên tĩnh trở lại.
Lưu Ngọc đứng ngoài quan sát hết tất cả, trong lúc đó không lên tiếng nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận