Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 876. Sưu hồn thuật(2)

Chương 876. Sưu hồn thuật(2)
Chương 876: Sưu hồn thuật(2)
Tiêu Sùng đã nhận ra sát ý trong lời nói, mở to mắt, thần sắc cực kỳ hoảng sợ, vội vàng hấp tấp nói:
“Tại hạ biết sai rồi, xin Thanh Dương đạo hữu có thể cho ta thêm một cơ hội nữa.”
“Nếu như đạo hữu cảm thấy không yên lòng, tại hạ bằng lòng thả lỏng Nguyên Thần, để cho đạo hữu gieo Nguyên Thần cấm chế xuống!”
Vì mạng sống, Tiêu Sùng không để ý thể diện của tu sĩ Trúc Cơ nữa, thậm chí ngay cả tự do và tôn nghiêm cũng bỏ, trong miệng không ngừng nói những lời cầu xin tha thứ.
Nhưng trả lời hắn chỉ có một phi kiếm màu đỏ, trên đó lượn lờ ngọn lửa màu xanh, mang theo sát ý lạnh thấu xương phi nhanh mà đến.
Tiêu Sùng đang định ngự pháp khí ngăn cản thì đan điền bỗng nhiên truyền đến một cơn đau kịch liệt, một chút pháp lực cũng không thể huy động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn phi kiếm đến gần.
“Tỏa Linh cấm chế.”
Trong một giây tế ra Ly Huyền kiếm, tâm niệm Lưu Ngọc vừa động liền dẫn động Tỏa Linh cấm chế ở trong đan điền của Tiêu Sùng, khiến cho hắn ta hoàn toàn mát đi sức phản kháng.
Thấy phi kiếm hỏa hồng ngày càng gần, trong lòng Tiêu Sùng dâng lên một loại hối hận.
Tại sao lại muốn thành địch của Thanh Dương lão ma? Vì sao không chịu được sự dụ dỗ của nữ tu Hợp Hoan Môn? Tại sao lại lòng tham vô đáy?
Rõ ràng cuộc chiến của Yến quốc chẳng mấy mà kết thúc, lập tức có thể chắc chắn làm tu sĩ lĩnh đội, hưởng thụ đủ các loại lợi ích, sao phải làm ra lựa chọn sai lầm?
Nếu như có thể làm lại, hắn ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn phản bội!
“Ựa!”
Một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi vang lên, Tiêu Sùng bị Thanh Dương lão ma biến thành một đống tro tàn.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng xoay một chiêu, Ly Huyền kiếm lơ lửng ngọn lửa màu xanh lập tức quay về trước người, dù bận vẫn ung dung nhìn về phía nữ tu họ Cao, bình tĩnh nói:
“Tới lượt ngươi.”
Một trận Linh áp cường đại đánh tới, áp bách lên trên thân thể của nữ tu họ Cao, khiến cho nữ nhân này hô hấp ngưng trệ, thở cũng khó khăn.
“Không, không đúng.”
“Theo như tình báo nói, người này hẳn mới tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ chỉ mới mấy năm, không có khả năng nhanh như vậy đã tu luyện tới Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong.”
“Thanh Dương này nhất định có đại bí mật.”
Trong lòng nữ tu họ Cao hiện ra vài suy nghĩ, sau khi cảm nhận rõ ràng được loại áp bách kia mới hiểu được vì sao Tiêu Sùng lại không cần mặt mũi mà cầu xin như vậy.
Đây không chỉ đơn giản là Linh áp, còn kèm theo một loại sát khí, là sát khí chỉ khi giết nhiều tu sĩ cùng cảnh giới mới có được!
“Đạo hữu, chuyện gì cũng cứ từ từ, cần gì phải chém giết như vậy?”
“Hôm này chết ở trong tay của Thanh Dương đạo hữu, tiểu nữ chết tâm phục khẩu phục.”
“Chỉ cần đạo hữu có thể lưu lại cho tiểu nữ tử một mạng, tiểu nữ nguyện kể hết tất cả tình báo, tuyệt không có nửa điểm giấu diếm.”
“Còn có thể làm nội ứng của đạo hữu, thám thính tin tức của sư tỷ Trác Mộng Chân kia.”
“Nếu như đạo hữu có ý, còn có thể hưởng hết phong lưu, đồng thời gọi là sẽ có mặt.”
Nữ tu họ cao lộ ra một nụ cười miễn cường, tốc độ lời nói cực nhanh.
Cái chết của Tiêu Sùng còn đang ở trước mắt, nàng ta biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Thanh Dương, chỉ có thể thể hiện ra toàn bộ giá trị, mới có cơ hội sống sót.
Thanh âm hạ xuống, nàng ta âm thầm dùng mị thuật, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đối phương, mang theo ý tứ trêu chọc rõ ràng.
Đối diện với ánh mắt của nữ tu họ Cao, Lưu Ngọc chỉ cảm thấy dục vọng ở sâu trong nội tâm trong nháy mắt có xu hướng bị dẫn động, tựa như có một đoàn dục vọng chi hỏa thiêu đốt ở trong lòng.
Khiến cho ánh mắt của hắn không tự chủ được muốn hướng xuống dưới, tìm kiếm hai ngọn núi hiểm trở cùng với rừng rậm tĩnh mịch của nữ tu, trên thân thể vậy mà lại có chút phản ứng tự nhiên.
Chỉ có điều thần thức của hắn bây giờ đã vượt xa Trúc Cơ đỉnh phong, ý chí trải qua nỗi khổ luyện thần cũng đã kiên cố, mị thuật của nữ tu họ Cao căn bản không thể ảnh hưởng.
Mặc cho ngọn lửa dục vọng thiêu đốt như thế nào, ý chí của hắn cũng không có nửa điểm dao động.
Lấy cường độ Nguyên Thần hiện tại của Lưu Ngọc, ngay cả là mị thuật của Mã Kim Liên của Hợp Hoan Lục Tử năm đó cũng chỉ có hơn chứ không thua, huống chi trước mắt là nữ tu họ Cao Trúc Cơ trung kỳ?
“Lưu mỗ không có hứng thú với tàn hoa bại liễu.”
“Cũng không có ý định sắp xếp nội ứng vào Hợp Hoan Môn.”
“Còn về tình báo ở trong miệng của đạo hữu, Lưu mỗ tự mình động thủ cũng có thể biết được thôi.”
Lưu Ngọc cười lạnh, Xích Viêm tháp thoát ra, nhanh chóng biến lớn nửa trượng, trấn áp về phía đối phương.
“Không được!”
Nữ tu họ Cao vẻ mặt kinh hãi, vội vàng tế ra hai kiện pháp khí, hướng về không trung chặn lại tiểu tháp xích hồng.
Nàng ta đã đánh ra hết toàn bộ thẻ đánh bạc của mình, không nghĩ tới đối phương vẫn không hề có động tĩnh gì như vậy.
Một mỹ nhân nũng nịu mặc quân ngắt lấy như thế lại động thủ không chậm trễ chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận