Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 834. Ác chiến trong nước (4)

Chương 834. Ác chiến trong nước (4)
Ly Huyền kiếm cùng Lưu Quang kiếm càng không thể tiến một bước nào trong cơn mưa Băng Tinh, dưới cơn mưa Băng Tinh liên tục, lộ ra mềm yếu vô lực.
Hai kiện Linh khí này không có khả năng lui lại, một khi lui lại sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Mà thần thức bí thuật mình dựa vào, cũng bị thần thức pháp khí của đối phương khắc chế không thể phát huy tác dụng, không những như vậy, còn phải cẩn thận, pháp khí của đối phương cũng có tác dụng công kích thần thức.
Bí thuật bị khắc chế, tu vi Linh khí lại không bằng đối phương, đến mức Lưu Ngọc chỉ có thể toàn lực phòng ngự, bảo vệ an toàn của mình trước mới cầu những thứ khác.
Trong cuộc đối đầu kịch liệt, cứ như vậy lại qua bốn năm hơi thở.
“Không thể tiếp tục như thế này.” Sắc mặt Lưu Ngọc nghiêm túc, đạt được kết luận như vậy.
Tu vi của mình cuối cùng không bằng đối phương, cho dù có Thanh Dương công gia trì, pháp lực cũng không thâm hậu bằng đối phương.
Đồng thời điều khiển mấy món Linh khí tiêu hao pháp lực quá lớn, dù cho Mộng Tuyết đạo nhân không có sử dụng thủ đoạn khác, chống đỡ không nổi trước cũng nhất định là mình.
Hơn nữa, với sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai bên, căn bản không chèo chống đến lúc pháp lực hao hết, nếu tiếp tục, chỉ sợ sẽ bị đánh bại trước lúc đó. Còn có nơi đây cách Tiên Khuyết thành quá gần, tu sĩ của Bạch Vân Quan lúc nào cũng có thể đến, lúc nào cũng có thể rơi vào bên trong vây công.
Trừ cái đó ra, hắn chú ý tới một chi tiết. Ly Huyền kiếm cùng Lưu Quang kiếm được Băng Tinh màu đen “Tẩy lễ”, dần dần bị lực lượng âm hàn của nó ảnh hưởng, sức mạnh của chúng đang suy yếu với tốc độ ổn định.
“Nhất định phải nhanh thoát thân, tiếp tục nữa sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng !!”
“Với thực lực của bản thân, chỉ sợ rất khó làm được, chỉ có sử dụng Phù Bảo.”
Ở thời khắc mấu chốt này, suy nghĩ của Lưu Ngọc đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt đã có quyết định.
Việc này không nên chậm trễ, hiện tại phải lập tức hành động, bằng không đợi Mộng Tuyết đạo nhân lại dùng thủ đoạn khác, sự việc sẽ không còn đơn giản như vậy.
Nghĩ như vậy, thần thức của Lưu Ngọc vừa thúc đẩy mấy món Linh khí toàn lực duy trì thế phòng ngự, vừa đưa ra một bàn tay, vụng trộm sờ về phía túi trữ vật bên hông.
Lấy ra một tấm phù lục có linh quang mơ hồ, đẹp đẽ dị thường, mặt ngoài vẽ một cây kim nhỏ màu bạc sinh động như thật.
Chính là Tuyết Ti Châm Phù Bảo!
Phù Bảo luyện chế từ pháp bảo của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ hàng đầu như Mộng Tuyết đạo nhân, đã rất khó đưa đến tác dụng giải quyết dứt khoát. Chỉ có thể tạo thành một chút phiền phức cho bà, không đạt được hiệu quả như mình muốn.
Nhưng tấm “Tuyết Ti châm” Phù Bảo này là do một tu sĩ Kim Đan trung kỳ luyện chế, cho dù chỉ có một phần nhỏ uy lực cũng đủ làm cho bà ta luống cuống tay chân. Về phần dựa vào tấm phù lục này giết chết Mộng Tuyết đạo nhân, Lưu Ngọc cũng không có ý nghĩ này.
Mặc dù Phù Bảo kế thừa uy năng của pháp bảo, nhưng cuối cùng chỉ là một bộ phận cực ít, đồng thời không phải chủ nhân điều khiển, không phát huy được uy năng lớn nhất.
Tu sĩ thông qua phương thức điều khiển phù lục, dù sao vẫn có một tầng ngăn cách như vậy, rất khó dựa vào đó để giết chết một tu sĩ Trúc Cơ hàng đầu như Mộng Tuyết.
Huống chi mình có Phù Bảo, đối phương lại không thể có sao? Chỉ là muốn đột phá phong toả của đối phương mà thôi, cũng không có đến trình độ sơn cùng thủy tận, Lưu Ngọc cũng không có ý nghĩ được ăn cả ngã về không.
Trong nháy mắt lấy ra Phù Bảo, Lưu Ngọc rót pháp lực vào trong đó, sau nửa hơi thở thành công kích phát. Nếu như tu sĩ Luyện Khí kỳ, muốn kích phát Phù Bảo ít nhất cũng phải có thời gian mấy hơi thở, nhưng lấy pháp lực bây giờ của hắn, chỉ cần nửa hơi thở là được.
Trong một chùm ánh sáng không chói mắt, phù lục biến thành một cây châm nhỏ toàn thân trắng như tuyết, mặt ngoài sáng bóng lưu chuyển.
Châm nhỏ tuyết trắng dài chừng hơn ba tấc một chút, dày như lông bò. Uy lực mà nó phát ra cực kỳ kinh người, hiển nhiên so với Kim Cương Kích Phù Bảo đã từng sử dụng trước đó còn tốt hơn.
Lưu Ngọc không chút do dự, thần thức khống chế Tuyết Ti Châm Phù Bảo, trực tiếp bắn thẳng về phía bản thể của Mộng Tuyết đạo nhân.
Tuyết Ti Châm Phù Bảo nhỏ nhắn xinh xắn tốc độ cực nhanh. Chỉ dùng thời gian chưa đến hai giây đã vượt qua khoảng cách hơn mười trượng, tới gần Mộng Tuyết bên bờ.
“Không tốt, Thanh Dương này thế mà còn có Phù Bảo.”
Trong nháy mắt khi Lưu Ngọc lấy ra Phù Bảo, Mộng Tuyết đạo nhân đã chú ý tới rồi, bà vỗ túi trữ vật, cấp tốc lấy ra một cây dù nhỏ màu vàng hơi đỏ ngăn ở trước người. Thân của chiếc dù màu vàng hơi đỏ vẽ một người khoác lân giáp dị thú, một khi thúc giục càng thêm sinh động như thật, như thể nó sẽ sống lại từ trong đó, uy thế của nó kinh người không kém sáo ngọc đỏ trước đó nửa phần.
Cái này vậy mà lại là một kiện Linh khí cực phẩm, hơn nữa còn là một kiện Linh khí phòng ngự cực phẩm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận