Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1125. Nữu Khúc Ảnh



Chương 1125. Nữu Khúc Ảnh




Mấy người họ một đuổi một chạy, sắp đi tới lối ra.
Mặc dù bốn người phía sau dùng toàn lực đuổi theo, nhưng dù sao Chu Tử Văn cũng đi trước một bước, cho nên tạm thời không bị đuổi kịp.
Khoảng cách của hai bên từ đầu đến cuối đều không bị rút ngắn!
Trên mặt gã khôi phục dáng vẻ nghiêm túc thận trọng, nhưng thần thái so với trước kia thì đã rất khác biệt.
Trong mắt không còn lạnh lùng xa cách mà là tàn nhẫn quả quyết!
"Đinh đinh đinh."
Dựa vào Linh khí hoàn mỹ, tu vi cao hơn người khác một bậc, con đường Chu Tử Văn chạy trốn đều là có kinh sợ nhưng không nguy hiểm.
Nhìn thấy cửa ra vào gần ngay trước mắt, người kia quay đầu nhìn qua bốn người Tử Sam, Lưu Ngọc, khóe miệng lộ ra vẻ giễu cợt.
Dường như đang chê cười mấy người này vô năng.
Ba người Tử Sam tức giận không thôi, nhưng lại không thể làm gì.
Các nàng ta dùng toàn lực thôi động Linh khí pháp khí, thi triển các loại pháp thuật công kích, lại bị đối phương vững vàng ngăn cản lại.
"Hít hít…"
Đường Thiên Bảo thở hổn hển, khí tức quanh người dần ổn định lại.
Hắn ta nuốt một viên Linh đan chữa thương cực kỳ trân quý xong, dù thương thế chưa khỏi hẳn nhưng cũng ổn định lại, có thể hành động được.
Chỉ là khi phát huy, thực lực khó tránh khỏi bị ảnh hưởng vài phần, có lẽ chỉ bằng tám phần so với lúc hoàn toàn khỏe mạnh.
Nhìn Chu Tử Văn chạy trốn bán sống bán chết đằng kia, Đường Thiên Bảo đau đớn không thôi, gương mặt hiện ra vẻ dữ tợn, hai con ngươi đỏ bừng ngấn nước.
"Vì sao chứ?"
Từ trong cổ họng phát ra mấy chữ này, giọng điệu của hắn ta nặng nề, có chút nghẹn ngào.
Nhìn thấy đối phương sắp tới được lối ra, Đường Thiên Bảo lấy ra Thánh Hỏa lệnh, liên tiếp đánh lên mấy đạo pháp quyết, ra lệnh trận pháp đóng cửa lại.
"Rầm".
Lối ra thông đạo chấn động không ngừng, một màn sáng màu đỏ nhạt từ trên rủ xuống, phủ kín cửa hang.
"Không xong!"
Sắc mặt Chu Tử Văn thay đổi, hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng động tác thì không hề dừng lại, vẫn nhanh chóng chạy như điên ra hướng lối thoát.
"Không ngờ trải qua ba ngàn năm ăn mòn, trận pháp này vẫn còn có thể hoạt động được!"
Sắc mặt của gã trở nên khó coi.
Hơn ba ngàn năm trôi qua, trận pháp cường đại và tinh vi tới đâu, dưới sự ăn mòn của năm tháng cũng sẽ xuất hiện lỗ thủng và sai lầm.
Vốn dĩ Chu Tử Văn cho rằng sau khi Thiên Hỏa tổ sư qua đời thì không ai giữ gìn, hai bộ trận pháp tứ giai cho dù vẻ ngoài không có vấn đề nhưng bên trong cũng sẽ xuất hiện lỗ thủng.
Gã lại hoàn toàn không ngờ rằng, cơ quan của trận pháp này còn có thể hoạt động được.
"Lúc tiến vào, rõ ràng không có phản ứng mà?"
Trong lòng Chu Tử Văn hoảng sợ, sắc mặt hơi thay đổi, tựa như đang tự hỏi cái gì.
Khi càng đến gần lối ra, trên mặt của gã hiện ra vẻ nghiêm nghị, đưa ra quyết định.
Gã vừa công kích bốn người vẫn luôn truy đuổi phía sau, vừa lấy ra một cây Linh khí tiết trượng màu đen, trên tay cầm nạm đầy tinh thạch huyết hồng sáng rực, đưa tay ra bắn ra ba đạo huyết tiễn màu đỏ sẫm với uy lực cực mạnh, trực tiếp bắn lên màn ánh sáng màu đỏ nhạt đã phong tỏa cửa động.
"Lại là một món Linh khí cực phẩm!"
"Ba đạo huyết tiễn, mỗi một đạo đều có uy năng không kém gì pháp thuật cực phẩm nhị giai, hơn nữa còn là pháp thuật huyết đạo quý hiếm."
"Mặc dù có mượn nhờ Linh khí nhưng khả năng giơ tay là có thể phóng ra thế này, hiển nhiên pháp thuật huyết đạo đã có tạo nghệ vô cùng tinh thâm!"
"Thân phận của người này tuyệt đối không đơn giản chỉ là phản đồ của Thánh Hỏa Giáo."
"Loại thực lực này đã có thể coi như chạm tới mức độ "Tam Anh Tứ Kiệt"."
Nhìn hai món Linh khí cực phẩm mà Chu Tử Văn xuất ra, Lưu Ngọc hiện ra rất nhiều suy nghĩ, trong lòng lập tức gõ vang hồi chuông cảnh báo, khuyên mình không nên xem thường anh hùng trong thiên hạ.
Mặc dù thực lực của hắn đã có tiến bộ nhảy vọt, nhưng đối thủ hắn đối mặt cũng không phải là nhóm người trước kia.
Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn, nam tu Vô Mi của Thiên Ma Tông, nữ tu mặt sẹo của Thiên Nhất Tông.
Những đối thủ gặp phải trong bí cảnh này đều có thể chạm tới cấp độ Trúc Cơ đỉnh phong.
Nếu chỉ có chút thành tựu, đã cao ngạo tự đại, thì rất có khả năng sẽ bị lật thuyền trong mương.
Tâm trạng dường như bình tĩnh trở lại, Lưu Ngọc kích phát thực lực thể tu Trúc Cơ trung kỳ, vung kiếm chém ra mấy đạo kiếm ảnh màu đen, giữa lúc hành động không lộ ra bất kỳ một sơ hở nào.
Trước mắt, địch ngoài sáng mình trong tối, vì vậy phải cố gắng mà lợi dụng, vào thời khắc quan trọng có thể nhận lấy hiệu quả bất ngờ.
Cảnh giới thể tu đi tới Trúc Cơ kỳ cũng không phải hoàn toàn không có thủ đoạn công kích từ xa, chỉ là uy năng không quá cao thôi.
Bắt nạt mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ thì vẫn được, nhưng đối phó với tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì không đủ.
"Xì xì."
Đối mặt với mấy đạo kiếm ảnh màu đen, Chu Tử Văn chỉ tùy ý liếc qua, phất tay đánh ra một mảnh huyết quang màu đỏ sậm thì những kiếm ảnh này đã bị ăn mòn gần như không còn. Hết chương 1125.



Bạn cần đăng nhập để bình luận