Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 646. Rời khỏi Sở quốc(2)

Chương 646. Rời khỏi Sở quốc(2)
Rất nhiều tu sĩ đồng môn hay bằng hữu, huyết mạch người thân đều chết ở trong tay tu sĩ tông môn đối phương, tuyệt đối sẽ không bởi vì lần hợp tác này mà lắng lại nỗi thù hận.
Quan sát một hồi lâu, Lưu Ngọc phát hiện ra một hiện tượng rất thú vị.
Con người đều yêu thích cái đẹp, nữ tu của Phiêu Tuyết Các không chút nghi ngờ trở thành trung tâm của nơi này, thu hút ánh mắt của nam tu của các tông còn lại.
Nhưng số ít nam tu của Phiêu Tuyết Các lại rất không cam lòng với chuyện này, ánh mắt đảo nhìn xung quanh đều mang theo ý cảnh cáo.
Dường như vô cùng phản cảm với tu sĩ của các tông môn khác, tùy ý quan sát đánh giá nữ tu của tông môn mình, giống như một thứ gì đó bị mạo phạm vậy.
Mà nữ tu của Phiêu Tuyết Các thì lại thấy vô cùng hứng thú với đám đạo sĩ Thanh Hư Phái và đệ tử Hợp Hoan Môn, đặc biệt là cực kỳ chú ý đối với các nam tu đã có đạo lữ của Hợp Hoan Môn, liên tiếp đưa ra ánh mắt quyến rũ.
Có vài nam tu Hợp Hoan Môn không chút động lòng, có vài nam tu thì lại không kìm được sự mê hoặc, không nhịn được mà đưa mắt giao lưu với các nữ tu Phiêu Tuyết Các.
Nhưng lại bị đạo lữ của họ hung hăng nhéo vào hông một cái, vô cùng đau đớn mà cau mày lại, làm cho các nữ tu Phiêu Tuyết Các cười duyên không ngớt.
Đối diện với một ánh mắt của một đám nữ tu xinh đẹp diễm lệ, đạo sĩ Thanh Hư Phái vẫn thờ ơ không chút động lòng, trên thực tế thì ánh mắt khẽ chuyển động, cũng đang âm thầm quan sát, rõ ràng cũng đã động đến tâm tư nào đó.
Thật sự có thể chịu đựng được mê hoặc, phải nhắc đến tu sĩ Tàn Nguyệt Cốc.
Bọn họ thân là kiếm tu, có một vài người cả đời đều phải làm bạn với kiếm, trong ánh mắt trừ kiếm ra thì không còn vật gì khác.
Suy nghĩ lại đơn thuần hơn rất nhiều, không có nhiều tạp niệm như vậy.
“Tuệ Kiếm Trảm Tình ti?”
Lưu Ngọc quan sát một hồi mới thu lại tầm mắt, trong lòng lóe lên câu nói này, bất giác bật cười.
Quan sát cũng nhiều rồi, hắn liền kêu ba người đến một góc, lấy bồ đoàn ra ngồi xuống nhắm bắt đầu điều tức, lặng lẽ chờ đợi sau khi các tu sĩ Kim Đan bàn bạc xong, Linh hạm sẽ lần nữa khởi hành lên đường.
Trong số các tu sĩ Trúc Cơ, người nhận được nhiều sự chú ý nhất chắc chắn là “Hợp Hoan Lục Tử” của Hợp Hoan Môn, “Tam Anh Tứ Kiệt” của Nguyên Dương Tông, “Tàn Nguyệt Thất Kiếm” của Tàn Nguyệt Cốc, “Thanh Hư Ngũ Tử” của Thanh Hư Phái, “Tam Thánh Nữ” của Phiêu Tuyết Các, cảnh giới Trúc Cơ công nhận là tu sĩ có thực lực mạnh nhất, tiềm lực lớn nhất.
Bên cạnh mỗi người bọn họ, đều vây quanh rất nhiều tu sĩ, vây quanh bọn họ hệt như sao quanh trăng sáng vậy, tự nhiên mà hình thành một đoàn thể.
Đây chính là tác dụng của việc có tiếng tăm.
“Nếu ngươi nở rộ, bươm bướm sẽ tự đến.”
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là cảnh giới thực lực của bản thân bọn họ, đã nằm trong trong nhóm Trúc Cơ kỳ đỉnh phong.
Một khắc trôi qua, tu sĩ của Ngũ tông đã đánh giá lẫn nhau một trận, có vài tu sĩ lần lượt thu hồi ánh mắt, tìm một nơi cũng nhắm mắt điều tức.
Có vài tu sĩ vẫn khí thế hăng hái tràn trề, lập tức cùng bằng hữu tông khác thần thức truyền âm, giao lưu tình hình gần đây.
Các tu sĩ Kim Đan tề tụ trên ngũ đại Linh hạm thương nghị điều gì đó, đã bố trí kết giới cách âm, nhưng lâu như vậy mà không có kết quả gì, dường như có một vài chỗ vẫn chưa đạt đến thỏa thuận chung.
Tu sĩ Trúc Cơ vẫn có được chút kiên nhẫn này, cũng không dám tùy ý ngẩng đầu lén nhìn các trưởng lão nói chuyện.
Bọn họ hoặc là nhắm mắt điều tức, hoặc là giao lưu thần thức, ai nấy cũng đều yên lặng chờ đợi.
Cho dù là những nhân vật lớn như Tam Anh Tứ Kiệt hay Hợp Hoan Lục Tử cũng không dám lớn tiếng náo động, sợ quấy nhiễu đến các Kim Đan tiền bối.
Cùng Tề quốc và các nước cùng tấn công Yến quốc? Đầu tiên tấn công nơi nào?
Đệ tử mà các tông phái ra là bao nhiêu? Xong việc thì lợi ích phân chia thế nào?
Từng điều kiện đặt ra, từng sự việc được nêu ra, đều cần các tu sĩ Kim Đan bàn bạc cụ thể.
Trong số các tu sĩ Kim Đan, có vài quan hệ cá nhân không tệ, những đứng trước lợi ích của tông môn, quan hệ cá nhân cũng mặc kệ.
Vì lợi ích của từng tông môn, các tu sĩ Kim Đan cãi nhau đến mức không có điểm dừng, tranh nhau đến mức đỏ mặt tía tai.
Có vài người trong bọn họ còn có thù hận lẫn nhau, nếu không phải việc này là do đích thân Nguyên Anh lão tổ lên tiếng, bọn họ hoàn toàn không có khả năng liên hợp lại cùng nhau như thế này.
Nhưng lúc này, dưới sự ràng buộc của Nguyên Anh lão tổ, không thể không bắt đầu cuộc đàm phán dài dòng này.
Những tu sĩ Kim Đan thật sự làm chủ của Ngũ tông không hề lên tiếng ngay từ đầu, mà là để những đồng môn khác lên tiếng thăm dò trước, như Trường Phong chân nhân của Nguyên Dương Tông, Trọng Huyền chân nhân của Tàn Nguyệt Cốc đều im lặng không lên tiếng.
Mãi cho đến nửa canh giờ sau, cuộc tranh luận dài dòng vẫn chưa kết thúc.
Cứ tiếp tục như vậy cho dù là ba ngày ba đêm cũng chưa nhất định có thể đạt đến thỏa thuận chung, tu sĩ Kim Đan chân chính làm chủ của ngũ tông lúc này mới bắt đầu nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận