Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1182. Huyết mạch Lưu gia (2)



Chương 1182. Huyết mạch Lưu gia (2)




Chẳng qua nhìn khắp toàn bộ Thanh châu thì cũng chẳng đáng để chú ý, nhưng đặt trong phạm vi ba trăm dặm, cũng chưa chắc có cái thứ hai.
Chạng vạng tối, một tia sáng màu đen đến từ phía chân trời, dừng lại trên không trung của Phong Vĩnh Thành.
Bởi vì bóng đêm đen kịt, cho nên dù có ngước mắt lên nhìn, cũng không nhận ra thuyền Độn Phong đen nhánh.
Tường thành thấp bé, binh sĩ mặt ủ mày chau, bố cục thành trì hơi lộn xộn.
Lưu Ngọc tùy ý đảo mắt khắp bên dưới, lập tức thu hết diện mạo toàn bộ Phong Vĩnh Thành vào trong mắt, sau đó không nhìn thêm cái nào nữa.
Ngoài Phong Vĩnh Thành chính là nơi năm đó hắn thất lạc.
Nếu Lưu gia còn có huyết mạch lưu truyền, với năng lực di chuyển của phàm nhân, có lẽ là trong phạm vi vài trăm dặm ở thành này.
Lưu Ngọc hít một hơi thật sâu, lấy Dung Hỏa đao ra, rót pháp lực vào rồi vạch trên tay trái một cái.
"Keng."
Tiếng động vang lên giống như sắt thép chạm nhau, tiếp đó lưỡi đao cắt qua làn da, hiện ra một vệt máu đỏ tươi.
Với cường độ nhục thân hiện tại của Lưu Ngọc, đừng nói binh đao bình thường, cho dù là pháp khí cực phẩm muốn phá cũng không dễ dàng gì.
Chỉ có Linh khí thượng phẩm và Linh khí cực phẩm mới có thể dễ dàng phá vỡ.
Dù cho mất đi tất cả pháp lực, chỉ dựa vào thực lực nhục thân thôi cũng đủ để hắn sánh ngang với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường.
Hắn, không có nhược điểm.
Lưu Ngọc thoáng dùng lực, một giọt máu như hạt đậu được gạt ra từ miệng vết thương.
Sau đó ánh sáng xanh thẳm lưu chuyển quanh miệng vết thương, mang theo tinh thần lực đặc tính an dưỡng pháp lực, ngay sau đó đã bốc vảy tróc ra và khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Toàn bộ quá trình, chẳng qua cũng chỉ qua chừng hai nhịp thở.
Giọt máu to như hạt đậu vừa xuất hiện đã tản ra huyết quang sáng ngời, trong không khí lập tức tràn ngập mùi máu thơm ngát.
Lưu Ngọc là pháp thể song tu, Linh lực trong máu vẫn cao hơn tu sĩ bình thường, cho dù chỉ là một giọt máu bình thường cũng có thể là Linh đan diệu dược với phàm nhân.
Nuốt vào giọt máu này, sống lâu trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh cũng không là gì.
Từ đó có thể thấy, thế gian có lưu truyền một ít truyền thuyết, cũng không phải tất cả đều là giả.
Huyết châu bay bổng trước người, lúc này hai tay Lưu Ngọc khẽ động, chậm rãi bấm pháp quyết huyền diệu phức tạp.
"Huyết Mạch Tầm Linh."
Sau chừng năm sáu hơi thở, hắn khẽ quát một tiếng, lúc này huyết châu lập tức sáng rực rỡ hơn nữa.
Chẳng qua kể từ lúc đó, Lưu Ngọc đã bày ra một kết giới, nếu không thì người trong toàn thành sẽ phát hiện ra động tĩnh.
Nhắm chặt hai mắt, hắn dựa theo hiệu quả của bí thuật, tinh tế cảm ứng sự tồn tại của đời sau Lưu gia trong phạm vi trăm dặm xung quanh coi có hay không.
Có huyết mạch của hắn là vật dẫn, thi triển bí thuật cũng không cần có vật phẩm mang theo hơi thở.
Bí thuật "Huyết Mạch Tầm Linh" này, dù phạm vi điều tra chỉ có chừng trăm dặm, nhưng độ chính xác vô cùng cao, cơ bản là sẽ không bỏ sót thứ gì.
Chỉ cần trong phạm vi trăm dặm có huyết mạch đồng nhất với hắn tồn tại, bí thuật sẽ truyền tới lực hấp dẫn nhàn nhạt, chỉ dẫn phương hướng tiến lên tương ứng.
Một hơi thở, rồi hai hơi thở qua đi.
Huyết quang đỏ tươi lấp lánh, Lưu Ngọc vẫn luôn nắm chắc bí thuật liên hệ, nhưng qua khoảng mười mấy hơi thở rồi, bốn phương tám hướng vẫn không có lực hấp dẫn truyền đến.
"Xem ra, trong vòng trăm dặm quanh Phong Vĩnh Thành này cũng không tồn tại huyết mạch thân nhân của cơ thể này."
Lưu Ngọc mở hai mắt ra, cũng không cảm thấy uể oải.
Trái phải lục soát toàn bộ Thanh châu một lần, cũng chỉ tốn hơn một tháng, chút kiên nhẫn này hắn vẫn có.
Nếu nơi này đã không tìm được mục tiêu, vậy sẽ không tiếp tục dừng lại.
Lúc này tia sáng của Lưu Ngọc khẽ động, tiến về vị trí kế tiếp, ngay sau đó trên không trung của Phong Vĩnh Thành đã không còn thấy gì nữa.
Cứ như vậy, mỗi lần hắn đi qua, trong phạm vi trăm dặm thì sẽ thi triển bí thuật "Huyết Mạch Tầm Linh" một lần, để cảm ứng sự tồn tại của huyết mạch Lưu gia.
Tiếc là, vừa đi vừa nghỉ trôi qua ba ngày liên tiếp, bí thuật cũng đã thi triển hơn trăm lần, cũng không có nhận ra sự tồn tại của huyết mạch Lưu gia.

"Vèo vèo."
Thuyền Độn Phong xé gió mà đi, lại dừng lại phía trên một tòa thành nhỏ của thế tục.
"Đây là thành trì đơn sơ nhất mà trên đường mình thấy thì phải?"
Lưu Ngọc tùy ý quan sát phía dưới một chút, trong lòng thầm nghĩ.
Ngay lập tức hắn nâng huyết châu trên tay, một tay nhanh chóng bấm pháp quyết, thi triển bí thuật "Huyết Mạch Tầm Linh" để tìm kiếm mục tiêu.
Dưới sự thi triển bí thuật hơn cả trăm lần, hắn càng lúc càng quen thuộc với bí thuật này, tốc độ phóng ra cũng đã nhanh hơn không ít.
Huyết quang vô cùng rực rỡ, vừa nhắm hai mắt lại cảm ứng.
"Ồ?"
Sau một khắc, Lưu Ngọc mở hai mắt ra.
Sau lần thi triển bí thuật này, trong Linh Giác lập tức truyền tới lực hấp dẫn mờ nhạt, chính là bên dưới tòa thành nhỏ kia.
Vốn hắn chỉ ngây người thi triển bí thuật mà thôi, trong lòng thậm chí đã suy đoán, có phải huyết mạch Lưu gia đã đoạn tuyệt hay không.
"Không ngờ, cảm ứng lại đến đột ngột như vậy."
Nhìn thành nhỏ thế tục đơn sơ phía dưới, trong mắt Lưu Ngọc lóe lên một tia phức tạp.
Một sợi chân hỏa Trúc Cơ tản ra, trực tiếp bốc hơi hết huyết châu, hắn dùng thần thức điều khiển thuyền Độn Phong đáp xuống bên dưới.
"Sàn sạt."
Lưu Ngọc dừng lại trên đường phố náo nhiệt, phất tay thu thuyền Độn Phong vào trong túi trữ vật, ngẩng đầu dò xét bốn phía tòa thành nhỏ này.
Hai bên đường phố là đủ các loại cửa tiệm ăn uống, từng chủ cửa tiệm lớn tiếng rao bán, quầy hàng hai bên đường cũng không ít.
Ngoại trừ con đường này ra, những nơi khác đều vô cùng quạnh quẽ.
"Huyện thành Bình An."
Lưu Ngọc dùng thần thức quét qua, lập tức thu hết toàn cảnh của tòa thành trì này vào trong mắt. Hết chương 1182.



Bạn cần đăng nhập để bình luận