Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 474. Giải quyết tốt hậu quả, quay về tông môn

Chương 474. Giải quyết tốt hậu quả, quay về tông môn
Đồng tử Lưu Ngọc co rụt lại, hiện tại mới chú ý tới một chiếc nhẫn cổ xưa trên tay nàng ta.
Bình thường chỉ có tu sĩ Kim Đan sử dụng nhẫn trữ vật, không gian bên trong ít nhất phải gấp đôi túi trữ vật thượng phẩm.
Chưa kể, khác với túi trữ vật chỉ cần tới tay là có thể sử dụng, muốn sử dụng nhẫn trữ vật thì phải luyện hóa mới được.
Sau khi kinh ngạc, Lưu Ngọc nhanh chóng bình tĩnh lại, nắm bình ngọc màu đỏ xem xét đan dược, sau khi xác nhận không có vấn đề thì cáo từ rời đi.
Chiếc nhẫn trữ vật này chắc chắn là do tông môn phối trí nhằm bảo hộ bảo vật an toàn. Hơn nữa, chắc chắn tông môn sẽ động tay động chân tại nhẫn.
Nếu không, chẳng cần biết bối cảnh của Lý Trường Tú thế nào, một tu sĩ Trúc Cơ sử dụng nhẫn trữ vật cũng quá huênh hoang, nói kiểu gì vẫn tính là ‘đi quá giới hạn’.
Chắc túi trữ vật nàng ta đeo bên hông mới là pháp khí trữ vật của nàng ta, còn nhẫn trữ vật thì thuộc về tông môn, có lẽ không được phép mang ra khỏi phủ thành chủ này.
‘Nếu có thể lấy được toàn bộ bảo vật trong nhẫn trữ vật này thì hoàn toàn có thể tu luyện thẳng một mạch tới Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong nhỉ? Thậm chí muốn kết đan cũng có khả năng không nhỏ.’
Lưu Ngọc đi đến cửa Công Huân Điện thì hơi khựng bước lại, trong đầu dâng lên ý niệm như thế.
Nhưng hắn có thể thông qua linh giác cảm ứng được vài luồng khí tức cường đại bên trong và gần Công Huân Điện, vẫn dứt khoát từ bỏ ý tưởng này.
Nếu thật dám làm như vậy, đại khái không bước ra khỏi Vọng Nguyệt Thành được.
Xong việc này, Lưu Ngọc cũng không còn chuyện quan trọng gì tại Vọng Nguyệt Thành này nữa, dọc đường đi không dừng bước chút nào, trực tiếp về động phủ ở thành Nam.

Tu tiên không có năm tháng, thời gian ba tháng nháy mắt trôi qua.
Trong ba tháng này, thế cục bên phía mỏ quặng Linh Thạch Hàn Vụ có vẻ đã ổn định.
Tuy rằng ngũ đại tông môn đều có ý tưởng riêng đối với vấn đề nên khai thác mỏ quặng Linh Thạch như thế nào, tồn tại khác biệt ‘nho nhỏ’, nhưng cuối cùng vẫn nhất trí với nhau, không trở thành mồi châm lửa đại chiến Tu Tiên Giới lần nữa.
Một sáng sớm nào đó tại ba tháng sau, Lưu Ngọc hoàn thành đả tọa luyện khí mỗi ngày, thu dọn động phủ từ trong ra ngoài một phen, thanh lý sạch sẽ những vật phẩm chứa khí tức của mình như tóc rối, mảnh gàu vân vân.
Lúc này hắn mới vừa lòng gật đầu, ra khỏi động phủ, hướng về phía Vọng Nguyệt Thành.
Tiên đạo quý tư nhân, ích lợi cá nhân hắn hoàn toàn khác với ích lợi của tông môn. Nói không chừng ngày nào đó sẽ vì ích lợi cá nhân mà tổn hại ích lợi tông môn, dẫn tới bị tông môn đuổi giết.
Cho nên không lưu lại khí tức của bản thân là rất quan trọng.
Lưu Ngọc không cần biết khi nào ngày ấy sẽ tới, chỉ biết nếu có đủ ích lợi, ví như cơ duyên kết đan thì hắn chắc chắn sẽ bí quá hoá liều là được rồi.
Trong ba tháng này, không phải hắn chỉ ở lì trong động phủ tu luyện mà cũng đi ra ngoài một chuyến, dịch dung tham gia đại hội trao đổi do Ngô gia cử hành.
Nếu lập tức rời khỏi Vọng Nguyệt Thành thì đã không cần cố kị nhiều đến thế.
Lưu Ngọc trực tiếp lấy hơn mười bình Tinh Nguyên đan tới, nói thẳng ưu tiên đổi lấy các loại kỳ hoa dị thảo, nếu không có linh thảo khiến hắn hài lòng thì Linh Thạch cũng được.
Chúng tu sĩ tới tham gia trao đổi đều khiếp sợ không thôi, khắp nơi đoán mò đây là luyện đan sư có căn cơ nào.
Có lẽ là vì đại chiến Tu Tiên Giới vừa chấm dứt, chúng tu sĩ tới tham gia hội trao đổi lần này còn nhiều hơn trước một phần ba, không ngờ đúng là có thu hoạch ngoài ý muốn.
Sau hội trao đổi, Lưu Ngọc đổi được vài loại linh thảo quý hiếm trong Tiên Phủ chưa có, còn có thêm năm nghìn Linh Thạch nhập trướng.
Sau đó, hắn dễ dàng thoát khỏi tu sĩ ôm đủ loại tâm tư muốn trao đổi, thần không biết quỷ không hay trở lại động phủ, từ đầu đến cuối không bại lộ thân phận mảy may.
Về phần mặt nạ dùng để tham gia hội trao đổi cũng đã bị hắn tiêu hủy sau khi xong việc.
Dù sao khi về tới tông môn cũng đâu thể quay lại tham gia hội trao đổi của Vọng Nguyệt Thành bên này nữa, không cần thiết lưu trữ, ai biết có thủ đoạn ngầm nào ẩn chứa trong đó mà hắn không phát hiện ra hay không?
Sau khi ra khỏi động phủ, Lưu Ngọc chậm rì rì tiêu sái cả đường, thưởng thức phong cảnh Vọng Nguyệt Thành một lần cuối cùng.
Sau khi thế cục ổn định, tu sĩ qua lại Vọng Nguyệt Thành càng nhiều, ngắn ngủi ba tháng đã phồn hoa hơn cả thời gian chiến tranh. Mà tính tới hôm nay, liên quân tu sĩ cũng có thể trở về gia hương.
Vậy nên dọc đường đi có thể nhìn đến rất nhiều tu sĩ đi về phía cửa thành, có vẻ muốn ra khỏi thành.
Đa số tu sĩ đều đi theo đoàn, ít thì ba, năm người, nhiều thì mười mấy người, đều thuộc cùng một gia tộc hoặc tông môn, ít nhất là đội ngũ kết hợp từ tán tu.
Bởi vì Lưu Ngọc đi rất từ tốn nên phải một khắc sau mới tới động phủ của Nghiêm Hồng Ngọc.
Lúc này cô chất các nàng còn đang đóng tại mỏ quặng Linh Thạch Hàn Vụ, động phủ đương nhiên trống không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận