Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1217. Cái giá của việc không thay đổi (4)



Chương 1217. Cái giá của việc không thay đổi (4)




Một kiếm lúc đó giống như nếu thật sự chém xuống sẽ cắt đứt một phần của quá khứ.
“Cuối cùng càng trở nên thuần túy hay là trở nên không hoàn chỉnh?”
“Nếu vẫn phải từ bỏ một số thứ, cuối cùng tu tiên giả có phải trở nên hoàn toàn khác không.”
“Thậm chí là tính cách bị bóp méo?”
“Tâm ma, tâm ma, quả nhiên không đơn giản.”
Nghĩ đến một số tu sĩ cao giai có tính cách cổ quái, vẻ mặt Lưu Ngọc ngưng trọng.
Càng nghĩ càng thấy sợ.
“Nhưng tám đạo ngân với chín đạo ngân chênh lệch quá lớn.”
“Sự chênh lệch này còn lớn hơn sự chênh lệch giữa thượng phẩm và trung phẩm.”
“Một người thì hoàn mỹ, còn một người thì không hoàn mỹ.”
Chăm chú nhìn Kim Đan không được hoàn hảo, Lưu Ngọc lắc đầu.
Chẳng qua hắn đã đưa ra lựa chọn, tự nhiên lúc này hắn cũng không có suy nghĩ muốn đổi ý, sau đó lén lấy Phá Bại kiếm ra.
Thần thông bản mạng của tu sĩ Kim Đan, cần thời gian ít nhiều gì cũng phải một tháng, đợi sau khi củng cố hoàn toàn những đạo ngân, dù sốt ruột thế nào cũng vô dụng.
Trước mắt cứ xem thử Phá Bại kiếm có thể thu vào Tiên Phủ hay không, còn phải xem Tiên Phủ có biến hóa gì.
Từ lúc hắn tu hành đến nay, Tiên Phủ là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Tấn thăng Trúc Cơ kỳ, giúp tăng giới hạn tuổi từ hai trăm năm thành năm trăm năm.
Mà từ Trúc Cơ tấn thăng lên Kim Đan, tu vi càng biến hóa lớn hơn nữa, Nguyên Thần được cải thiện vượt bậc.
Đối với biến hóa của Tiên Phủ, Lưu Ngọc rất mong chờ.
Hai tay nắm chặt, đặt Phá Bại kiếm nằm ngang trên đầu gối.
Lưu Ngọc khoanh chân ngồi xuống, mí mắt hơi rũ, nhắm chặt hai mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần, kích phát điểm sáng xanh biếc trên Nễ Hoàn Cung.
Một luồng sức hút quen thuộc ập đến.
So với lúc Trúc Cơ kỳ, thì luồng sức hút này gần như gấp đôi, đối với hắn mà nói thì nó vẫn không thể ngăn cản được.
Chẳng qua lần này lại có chút thay đổi.
Ngay lúc Lưu Ngọc truyền ra ý nghĩ không muốn đi vào, thì luồng sức hút quen thuộc kia lại khéo léo tránh thoát hắn, không kéo hắn vào Tiên Phủ nữa.
"Ha?"
"Có hiệu quả?"
Trong đầu Lưu Ngọc hiện lên suy nghĩ này, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Giờ phút này, Nguyên Thần của hắn vẫn yên lặng đợi trong Nễ Hoàn Cung, không hề bị hút vào trong Tiên Phủ.
Trước kia, một khi sức hút quen thuộc đó xuất hiện, sẽ khó khống chế nổi mà bị hút vào trong Tiên Phủ.
"Sau khi tấn thăng Kim Đan, dường như mình có thể khống chế luồng sức lực tiến vào Tiên Phủ?"
Trong lòng Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Nếu ở Trúc Cơ kỳ thì chắc chắn không thể tồn tại chuyện này.
Năm đó sau khi tấn thăng Trúc Cơ, hắn từng thử thí nghiệm qua việc này.
Cuối cùng hắn phát hiện chỉ cần kích thích điểm sáng xanh biếc kia, luồng sức hút quen thuộc sẽ xuất hiện, Nguyên Thần sẽ không thể tránh né mà đi vào trong Tiên Phủ.
"Lúc này, lại có thể khống chế được luồng sức hút kia, phòng ngừa Nguyên Thần bị thu vào trong."
"Đây có phải là khi tới một mức độ nào đó, lực khống chế của mình với Tiên Phủ đã mạnh lên khá nhiều."
"Hoặc là nói, quyền hạn của mình đã lớn hơn?"
Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên đủ loại suy đoán, không khỏi hơi vui mừng.
Điều này đúng là một dấu hiệu cực kỳ tốt, nói rõ khi tu vi mình tăng lên thì "Quyền hạn" của mình ở Tiên Phủ cũng dần tăng lên.
Hoặc là nói, mình đang dần khống chế được Tiên Phủ.
Suy tư một hồi, trong lòng Lưu Ngọc hơi động, nếm thử cảm giác khống chế luồng sức hút kia với hắn mà nói là sức hấp dẫn khó nói, toàn bộ đều tập trung ở Phá Bại kiếm.
"Vèo..."
Ngay lập tức, dường như mở ra một "Cửa không gian".
Điểm sáng màu xanh biếc thả ra chút lực hút, ngay lập tức xuyên qua cơ thể, nhưng không tạo ra bất cứ tổn hại nào với cơ thể, trực tiếp tác dụng lên Phá Bại kiếm.
"Vù vù."
Phá Bại kiếm run lên nhè nhẹ, thân kiếm ánh lên Linh quang mờ mịt, tối tăm, dần dần có một loại khí tức điêu tàn, hoang vu, tràn ra từ thân kiếm.
Nó dường như đang dốc hết toàn lực, đối kháng lại lực hút của điểm sáng màu xanh biếc.
Kiếm linh đang phản kháng!
Chỉ là, cho dù Phá Bại kiếm có phản kháng thế nào, dưới lực hút của điểm sáng xanh biếc thì toàn bộ thân kiếm đều không tránh khỏi việc bị thu nhỏ lại.
Với Tiên Phủ mà nói thì nó đơn giản giống như đứa nhỏ chưa ra đời, có thể tùy ý chơi đùa!
Hơn nữa, khi không có chủ nhân cung cấp pháp lực, Linh lực chờ phát động, Phá Bại kiếm cũng không thể phát ra uy năng đầy đủ được.
Phá Bại kiếm vừa sinh ra không lâu, dựa vào năng lực của bản thân vốn không có nhiều uy năng.
Không giống như "Các tiền bối" của nó, dù không được chủ nhân điều khiển, vẫn có thể phát ra uy năng hủy thiên diệt địa như cũ.
"Chẳng qua cho dù là Thượng Cổ Linh bảo, thì cũng hiếm khi nghe nói nó sẽ chủ động công kích sinh linh."
"Với uy năng hủy thiên diệt địa của Linh bảo mà nói, tu sĩ cấp thấp yếu ớt tựa như giấy, cái này rõ ràng không nên như vậy nhỉ?"
"Có lẽ, cho dù Linh bảo có sinh ra linh tính, vẫn tồn tại đủ loại hạn chế như cũ, không thể thật sự được tự do chăng?"
"Cái này có lẽ chính là đại đạo quy tắc trong cõi u minh?"
Nhìn Phá Bại kiếm không ngừng run rẩy, trong lòng Lưu Ngọc đưa ra suy đoán.
Nhìn Phá Bại kiếm không ngừng phản kháng nhưng vẫn liên tục bị thu nhỏ, trên mặt hắn không sinh ra chút dao động nào.
Trong mười năm này, hắn chưa từng từ bỏ việc kết nối với với Kiếm linh, nhưng lại không có được bất cứ sự đáp lại nào.
Dựa theo Phật gia nói, chính là không có "Duyên phận" với thanh kiếm này.
Cố gắng câu thông mười năm qua nhưng không có được chút thành quả nào, dường như mọi cố gắng chỉ là một chuyện cười.
Muốn dựa vào việc mỗi ngày ân cần hỏi thăm để cảm hóa Kiếm linh, trên căn bản là không thể nào.
Cho dù có một ngày như vậy, cũng không phải là lúc này, hạn thọ của Kim Đan kỳ chính là tám trăm năm, mà "Thọ nguyên" của một món Linh bảo cũng không biết là bao lâu.
"Chẳng qua, có đôi khi Lưu mỗ cũng không tin tưởng vào duyên phận và thiên ý."
"Đặc biệt là thứ gây bất lợi cho mình."
"Nếu đã "cảm hóa" không được vậy thì dùng biện pháp mạnh vậy!"
Vẻ mặt hắn không chút thay đổi nhìn Phá Bại kiếm không ngừng thu nhỏ, trong mắt Lưu Ngọc hiện ra chút lạnh lẽo.
Lúc này hắn đã xác định, sau khi tấn thăng đến Kim Đan kỳ, đúng là có thể cưỡng ép đưa Phá Bại kiếm vào trong Tiên Phủ.
"Vù vù."
Dưới lực hút của điểm xanh biếc kia, Phá Bại kiếm phản kháng cũng chỉ phí công, cuối cùng vẫn không ngừng thu nhỏ. Hết chương 1217.



Bạn cần đăng nhập để bình luận