Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1100. Linh quả tới tay



Chương 1100. Linh quả tới tay




Ánh sáng màu đỏ chợt lóe lên, Lưu Ngọc giang rộng hai tay, mười ngón tay xuất hiện ra mười hỏa cầu lớn chừng quả trứng gà, cháy hừng hực hòa cùng nhiệt độ nóng bỏng.
Thần thức của hắn khẽ động, mười viên hỏa cầu lập tức xếp thành đường thẳng, giống như mũi tên lao về phía một trong bốn người của Thiên Nhất Tông.
Hỏa Cầu thuật chỉ là một pháp thuật nhất giai hạ phẩm, với tu vi bây giờ của Lưu Ngọc gần như có thể kích phát nó trong nháy mắt, hơn nữa uy năng cũng vô cùng mạnh mẽ, đủ để khiến cho bất cứ tu sĩ Luyện Khí kỳ nào mất mạng tại chỗ.
Chẳng qua tuy là Hỏa Cầu thuật này có thanh thế không nhỏ, nhưng nó chỉ có thể phân tán một chút lực chú ý mà thôi.
Trong trận đấu pháp cấp bậc Trúc Cơ mà sử dụng Hỏa Cầu thuật, thì giống như đang làm màu.
Chẳng qua hiện tại thân phận của hắn là thể tu, khuyết thiếu thủ đoạn công kích từ xa, Đường Thiên Bảo vẫn có thể hiểu được.
Trường hợp này trở nên vô cùng hợp lý!
Còn không phải sao?
Khi Đường Thiên Bảo quyết đoán xuất thủ, trong lúc nhất thời bên trong Thánh Hỏa phong xuất hiện đầy Linh quang lấp lánh, gần như xuất hiện cùng lúc với khi giáo chúng của Thánh Hỏa Giáo ra tay.
"Vèo.”
Thần thức của Lưu Ngọc quét qua, lập tức phát hiện tay Chu Tử Văn đang cầm một cây tiểu đao Linh khí màu đen, liên tục vung ra mấy đạo đao quang màu đỏ thẫm.
Tiếp đó, khi Linh khí rời khỏi tay, nó nhanh chóng biến lớn chừng khoảng hai thước, hướng về phía bốn người Thiên Nhất Tông mà đánh tới.
"Linh khí cực phẩm."
Nhìn uy thế này, không thể nghi ngờ đây chính là một món Linh khí cực phẩm, khó trách Đường Thiên Bảo lại có lòng tin với bản gã như vậy, cho rằng một mình gã có thể đối phó được với một người bên Thiên Nhất Tông.
"Cho dù bây giờ đã sa sút, nhưng ít nhiều gì tổ tiên bọn họ cũng đã từng tiêu xài hào phóng."
"So với những tu sĩ bình thường, thậm chí là những kẻ có thế lực, thì bọn họ vẫn có vốn liếng nhất định, lấy ra một món Linh khí cực phẩm, thậm chí là Pháp Bảo cũng không có gì kỳ quái."
Chân đạp trên bộ pháp "Truy Tinh Cản Nguyệt", Lưu Ngọc nhanh chóng tiến lên, đồng thời trong lòng cũng lóe lên ý nghĩ này.
Chỉ cần không thể phi hành, chỉ đơn thuần dựa vào pháp thuật và sức mạnh của thân thể để đi lại trên mặt đất như người thường, thì thể tu sẽ chiếm được ưu thế rất lớn.
Nếu hắn dùng hết tốc lực tiến về phía trước, thì hắn có thể dễ dàng vượt qua Đường Thiên Bảo đang ở phía trước, nhưng như vậy sẽ khiến hắn dễ trở thành mục tiêu công kích của tu sĩ Thiên Nhất Tông.
Đối với kết quả này, Lưu Ngọc dĩ nhiên không muốn.
Cho nên hắn âm thầm giảm tốc độ lại, rơi ở sau Đường Thiên Bảo, nhưng lại đứng trước đám người Dương thúc và Chu Tử Văn.
Cứ như vậy, những người khác cũng sẽ không thể nói gì được.
Dù sao hắn biểu hiện ra tu vi là Trúc Cơ trung kỳ, là thấp nhất trong số mọi người, hơn nữa còn là gã Luyện Đan Sư nhị giai.
Kiếm khí diễm lệ, hỏa cầu thanh thế lớn, đao quang màu đỏ thẫm.
Từng đạo pháp khí pháp thuật công kích tới, ngay lập tức đã vượt qua khoảng cách hai dặm, tiến đến gần bốn người Thiên Nhất Tông.
Chỉ trong hai dặm ngắn ngủi, đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nói gần trong gang tấc cũng không quá khoa trương, nếu không phải trong bí cảnh thần thức bị áp chế, thì khoảng cách công kích còn có thể xa hơn rất nhiều.
Mặc dù Đường Thiên Bảo quả quyết, nhưng phản ứng của bốn người Thiên Nhất Tông cũng rất nhanh, gần như khi hắn ta chém xuống một đường kiếm khí, thì bọn họ đã đưa ra biện pháp ứng phó tương ứng.
Nữ tu dịu dàng của Thiên Nhất Tông vung bàn tay lên, ném ra mấy hạt giống Linh thực màu nâu đen, tiếp đó hai tay ấn vài đạo pháp quyết.
"Phốc."
Một cái chớp mắt sau đó, hạt giống màu nâu đen mà nàng ta ném xuống đã bắt đầu mọc rễ nảy mầm, mọc ra từng phần gai màu nâu, bụi gai màu đen quấn quýt lấy nhau.
Rất nhanh sau đó đã tạo thành một "bức tường gai" ngăn ở trước bốn người họ.
Đồng thời, nữ tu dịu dàng còn khống chế một con Linh thú báo tuyết, liên tục phun ra từng đạo băng tinh, chém về phía Lưu Ngọc và đám người Đường Thiên Bảo.
Mà người dẫn đầu bên Thiên Nhất Tông, Nhậm Hồng Nhan thì đang lấy ra một cây cổ cầm hình chữ nhật.
Thân cổ cầm đỏ thẫm, dây đàn màu trắng như tuyết, mặt sau là hoa văn hình chim phượng, cực kỳ tinh xảo hoa mỹ.
Nhậm Hồng Nhan trực tiếp dựng thẳng cây cổ cầm màu đỏ thẫm lên trên mặt đất, ngón tay xanh nhạt nhẹ nhàng khảy dây đàn.
"Tinh tang tinh tang...."
Gấp rút, vang dội, trong tiếng đàn mang theo từng tia sát khí, từng món khí giới với hình dáng đao thương kiếm kích biến ảo dưới tác dụng của một lực lượng không thể giải thích được, nghênh đón kiếm khí và ánh đao.
Cổ cầm màu đỏ thẫm tấu ra binh đao dày đặc, uy thế và sự dao động đều vô cùng bất phàm.
Không hề nghi ngờ đây chính là một món Linh khí cực phẩm, hơn nữa còn là một món Linh khí am hiểu quần công.
Lưu Ngọc thầm nghĩ trong lòng, nhìn mà có chút nóng mắt.
Linh khí cực phẩm dù có Linh Thạch cũng không nhất định sẽ mua được, mắt thấy biểu hiện của cổ cầm màu đỏ thẫm vô cùng tốt, hắn đột nhiên có cảm giác ở phương diện âm luật bản thân hắn cũng có một trình độ khác tốt.
Nếu có thể lấy nó tới tay, có lẽ hắn cũng có thể phát huy được uy năng của món Linh khí này nhỉ?
Song phương thi triển thủ đoạn, những đòn công phát ra nhanh chóng gặp nhau, đủ loại công kích va chạm nhau trên không trung.
"Ầm ầm ầm."
Tiếng nổ thật lớn vang lên, từ Thánh Hỏa phong truyền ra bốn phương.
Hai người Đường Thiên Bảo và Chu Tử Văn kích phát ra đủ loại đao quang kiếm khí, đầu tiên là va chạm với đao thương của Nhậm Hồng Nhan thả ra.
Không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, tựa như băng va chạm với hỏa, trước tiên là phát sinh ra phản ứng kịch liệt.
Trung hòa, biến mất. Hết chương 1100.



Bạn cần đăng nhập để bình luận