Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 169. Tiếp nhận nhiệm vụ(2)

Chương 169. Tiếp nhận nhiệm vụ(2)
Chương 164: Tiếp nhận nhiệm vụ(2)
Một lát sau, luồng ánh sáng màu đỏ thẫm đã hạ xuống trước phủ Thành Chủ.
Không để ý đến thủ vệ đang hành lễ, thần thức Lưu Ngọc bắt đầu dò xét bên trong.
Sau khi tu vi được nâng cao, cộng thêm sự tích lũy ngày nào cũng uống Thanh Hà Linh trà trong năm năm qua, bây giờ thần thức của Lưu Ngọc đã có thể bao phủ phạm vi một trăm trượng, so với tu sĩ Luyện Khí viên mãn bình thường với phạm vi sáu mươi trượng là vượt qua gần một nửa, nhưng so với thần thức của Trúc Cơ sơ kỳ thì vẫn còn kém rất nhiều.
Với thần thức của hắn lúc này, vận dụng một chút kỹ xảo của "Tôn Thần diệu pháp", tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường, hay có là Luyện Khí viên mãn cũng khó mà phát hiện ra sự dò xét của hắn.
Rất nhanh năm người được cử tới tiếp nhận nhiệm vụ đóng quân đã xuất hiện trong thần thức của Lưu Ngọc, cách khoảng hơn mười mấy trượng còn có công trình kiến trúc, mặt mũi và tu vi của bọn họ đều bị hắn nhìn không sót một chút nào.
Thần thức nhìn lướt qua một vòng rồi lập tức thu về. Mặc dù thần thức của năm người này không thể nào phát hiện hắn đang dò xét, nhưng cơ quan cảm giác của người tu tiên vô cùng nhạy cảm, nếu như quan sát thời gian dài, có thể sẽ bị "trực giác" của bản năng cảm nhận được.
Thần thức quan sát trong khoảng thời gian ngắn ngủi tồi lập tức hoàn thành, lúc này thủ vệ vừa mới nói xong đã có một người đi vào bẩm báo.
Vẻ mặt Lưu Ngọc thờ ơ, hắn không thèm nhìn thủ vệ đã đi thẳng vào bên trong, không hề có ý định chờ người đến nghênh đón, hắn vẫn không bao giờ để ý đến những hình thức bên ngoài này lắm.
Bởi vì hắn không hề che dấu tu vi và khí tức, lúc đi vào đại sảnh năm tên đệ tử Nguyên Dương Tông đều đứng lên, một người mặc áo bào trắng, bốn người mặc áo bào xám, vẫn là sắp xếp quen thuộc.
Không đợi Sài Văn Chính đứng ở một bên giới thiệu, tên đệ tử nội môn mặc áo bào trắng kia khẽ khom lưng chắp tay, bắt đầu nói chuyện.
"Tại hạ Điền Phúc, bái kiến Lưu sư huynh!"
Hình thể của người này hơi mập, gương mặt tròn trịa, tu vi ở Luyện Khí tầng tám.
Lúc này bốn tên đệ tử ngoại môn kia cũng mở lời, đầu tiên là giới thiệu bản thân, sau đó là hỏi thăm. Lễ nghi của mấy người này đều rất đúng chỗ, biên độ hành lễ cũng lớn hơn Điền Phúc rất nhiều.
Có thể thấy, bọn họ cảm nhận được tu vi Luyện Khí tầng chín của Lưu Ngọc, do đó mà càng khách sáo và cẩn thận hơn.
"Không cần khách sáo."
"Điền sư đệ vất vả đi đường xá xa xôi đến đây, trước hết cứ ở phủ Thành Chủ ăn uống, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đến mạch khoáng tiếp nhận nhé.”
Lời này của Lưu Ngọc nói với Điền Phúc, về phần lời của mấy đệ tử ngoại môn kia thì hắn làm ngơ, làm như không nghe thấy lời bọn họ.
Lời này là thương lượng, nhưng giọng điệu lại không phải là giọng điệu thương lượng.
Sức mạnh to lớn của người tu tiên là thuộc về bản thân, theo sự nâng cao thực lực, những trói buộc và trở ngại trước đây đã không còn tồn tại nữa.
Bây giờ thực lực của Lưu Ngọc ở Luyện Khí kỳ đã là đỉnh cao trong đỉnh cao, đương nhiên không cần phải quá mức quan tâm đến cảm nhận của đệ tử Luyện Khí kỳ bình thường. Huống chi về sau cũng sẽ không có liên quan đến nhau.
Thực lực mang đến tự tin, cách thức làm việc cũng xảy ra thay đổi, hắn phát hiện được khí tức pháp lực của mấy người này không đồng nhất, có thể thấy được là thực lực bình thường, nên lười chẳng muốn vòng vo với bọn họ, cho nên cứ dứt khoát sắp xếp.
"Vậy... Vậy thì nghe Lưu sư huynh sắp xếp vậy!"
Trong mắt Điền Phúc hiện lên tia tức giận, nhưng hắn ta cảm nhận được khí tức và tu vi thâm hậu của đối phương hơn mình, còn có phong thái ung dung tự tin kia, cho nên vẫn đè nén tức giận trong lòng, miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói.
"Sài thành chủ, những sư đệ của Lưu mỗ đường xa tới đây đã mệt mỏi, mau chóng sắp xếp một bàn tiệc chiêu đãi bọn họ."
Thấy người này quả nhiên thức thời, Lưu Ngọc mặt không chút thay đổi, hắn cũng không có được đằng chân lên đằng đầu, quay đầu thản nhiên nói với Sài Văn Chính đang đứng ở một bên.
"Vâng, tiểu nhân sẽ đi sắp xếp."
"Mấy vị tiên sư đại nhân cứ từ từ trò chuyện, tiểu nhân xin cáo lui."
Sài Văn Chính đứng một bên giống như người điếc, gã cúi đầu nhìn sàn nhà, hận không thể chui xuống dưới không nghe thấy gì cả, giao chiến giữa các tiên sư khiến cho gã kinh hồn bạt vía.
Lúc này nghe Lưu Ngọc nói vậy như được đại xá, gã nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng thấp giọng đáp ứng, cười nói với mấy người nọ, nói xong thì chậm rãi rời khỏi đại sảnh.
Lưu Ngọc không cần phải suy nghĩ cho cảm nhận của bọn họ, nhưng Sài Văn Chính thì lại không như vậy được, dù sao Điền Phúc vẫn còn ở Hàn Nguyệt Thành năm năm, gã không dám đắc tội đâu.
"Mấy vị Điền sư đệ các ngươi cứ từ từ thưởng thức thức ăn ngon đi nhé, Lưu mỗ còn có một chút việc riêng cần phải xử lý, không thể tiếp đãi mọi người được!"
Lưu Ngọc chắp tay nói, sau đó đi ra ngoài đại sảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận