Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 918. Bỏ đá xuống giếng(3)

Chương 918. Bỏ đá xuống giếng(3)
Phía Tào Nguyên Võ thì dùng tình dùng lý để đả động hắn, hứa hẹn sau khi công phá Linh Dược viên sẽ cùng nhau phân chia tài nguyên trong đó.
Trong lúc nhất thời, Lưu Ngọc đã trở thành đối tượng được hai bên cùng dốc sức lôi kéo.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ ‘do dự’, nhưng sau rất nhanh đã trở nên kiên định, khách khí nói với đám người Tào Nguyên Võ:
“Tào đạo hữu nói không sai, bình thường Bạch Vân Quan làm việc vô cùng bá đạo, vẫn luôn chèn ép không gian sinh tồn của đám tán tu chúng ta.”
“Thích thì gọi đến ghét liền vung tay đuổi đi, căn bản là không để chúng ta vào mắt.”
“Chúng ta đều là tán tu, đúng là nên hợp tác với nhau, nhân cơ hội này hung hăng cạo một miếng thịt béo trên người Bạch Vân Quan xuống.”
Nói xong, Lưu Ngọc xoay người chắp tay với đám tán tu, từ từ tiến về phía họ
Chín tan tu nghe vậy thì tinh thần vốn nên căng cứng cũng thả lỏng được đôi chút, thế nhưng tâm cảnh giác lại không hề thuyên giảm một tí nào.
Tào Nguyên Võ thấy vậy thì rất vui mừng, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, cũng khách khí đáp lại:
“Hồng đạo hữu có thể nhận rõ đại cục như vậy, Tào mỗ hết sức vui mừng.”
“Công phá Linh Dược viên, phân chia tài nguyên trong đó mới là lựa chọn chính xác nhất cho chúng ta.”
“Những lời của đám tu sĩ Bạch Vân Quan, nửa chữ cũng không thể tin được!”
“Việc này đã dây dưa một thời gian rồi, để phòng ngừa có quân tiếp viện chạy đến, chúng ta nên đoàn kết lại, lập tức ra tay thôi!”
Lúc khoảng cách giữa đôi bên còn khoảng hai trượng thì Lưu Ngọc dừng lại, không tiếp tục đến gần nữa.
Chín tán tu kia cũng đều giữ một khoảng cách tương đối an toàn với hắn, đây là quy củ ngầm được chấp nhận ở Tu Tiên giới.
Để tránh tình trạng bị đánh lén, các tu sĩ chưa quá quen thuộc với nhau thường không tự ý đến gần đối phương, nếu không sẽ phạm vào kiêng kị, rất có thể vì vậy mà gây thù kết oán.
Chín tán tu bên phía Tào Nguyên Võ cũng như vậy, tự giữ khoảng cách an toàn với nhau.
Chỉ có hai tu sĩ Trúc Cơ hậy kỳ là đứng gần nhau hơn một chút, hình như là có quen biết nên khá là tin tưởng đối phương.
Các tu sĩ Trúc Cơ khác thì lại ẩn ẩn đứng ở hai bên, hình thành đoàn thể nhỏ của riêng mình, bảo trì thái độ đề phòng nhất định với ba người này.
“Nếu mình đoán không sai thì đội ngũ tán tu này là do ba người kia dắt dây thành lập.”
“Nhóm nhỏ ba người của Tào Nguyên Võ mới là trung tâm.”
“Thú vị đấy. Thế này thì tiếp theo sẽ đặc sắc lắm đây.”
Đáy mắt Lưu Ngọc lấp lóe tinh quang, nhạy bén nhìn rõ sự vi diệu trong mối quan hệ này. Sau đó hắn lời ít ý nhiều, nói:
“Hẳn là như thế rồi!”
Phe bên kia dùng kế sách lôi kéo Lưu Ngọc thất bại, sắc mặt Tống Hạo Thương xanh lè, cực kỳ khó coi.
Nhưng lúc này nói gì cũng chỉ là vô ích, ngược lại còn khiến đối phương cười chê, đả kích sĩ khi phe mình.
Thế nên hắn ta mới không chửi ầm lên mà dành thời gian bố trí, sắp xếp phòng thủ tương ứng.
Cho dù Linh Dược viên có trận pháp nhị giai cực phẩm bảo hộ, nhưng có Lưu Ngọc gia nhập, thực lực đôi bên sẽ kéo ra một khoảng cách lớn, tình thế bên phía họ sẽ càng ngày càng bất lợi.
Tống Hạo Thương nghĩ tới chuyện này, trong lòng cũng đã manh nha ý nửa đường bỏ cuộc.
Tuy hắn ta khinh thường tán tu nhưng khiến thức lại không ít, biết thứ những người này am hiểu nhất chính là mượn gió bẻ măng.
Ở thời điểm…mấu chốt thế này, đối phương lại có thêm một tu sĩ Trúc Cơ, dáng vẻ kiêu căng của bọn họ sẽ tăng lên một tầm cao mới.
Mà cứ nhìn thái độ nhất quyết không chịu buông tha của Tào Nguyên Võ thì biết, rõ ràng là sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua chi bọn họ. Nếu cứ tiếp tục tấn công, chỉ sợ mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu.
“Chư vị, cuộc sống sau này thắt lưng buộc bụng hay là vung tay quá trán đều phải trông vào ngày hôm nay.”
“Xin chư vụ nhất định phải xuất toàn lực. Chúng ta một lần công phá được Linh Dược viên, phân chia tài nguyên trong đó!”
Tào Nguyên Võ không vội vã phát động tấn công mà cố sức động viên, thể hiện rõ dáng vẻ thành khẩn thoải mái.
Chỉ là chuyện phân chia chiến lợi phẩm thế nào thì lại rất chi là mập mờ, không chịu nói rõ.
Mấy tán tu Trúc Cơ khác cũng là những kẻ già đời, tất nhiên sẽ không dễ bị những lời hoa mỹ này thuyết phục. Ngoài miệng thì đồng ý nhưng trong lòng thì lại không để ý lắm.
Thế nhưng bọn họ cũng không muốn bận rộn xong lại mất công toi một chuyến nên vẫn hạ quyết tâm, đợi tí nữa giao chiến sẽ bỏ ra mấy phần thực lực nữa.
Chẳng ai muốn ra về tay không, huống chi tổng thể thực lực phe mình đã mạnh hơn một chút. Cho nên phải làm thế nào, trong lòng những tán tu này đều đã hiểu rất rõ.
Không bao lâu sau, đám người Tào Nguyên Võ đã bàn bạc xong xuôi, đạt được nhất trí ngoài miệng. Bọn họ đồng loạt bày sẵn trận địa, nhìn về phía trận pháp bảo hộ Linh Dược viên Càn Xương.
“Ra tay!”
Tào Nguyên Võ tiện tay ra lệnh, sau đó lập tức lao lên phía trước.
Linh khí Tam Xoa Kích nhanh chóng phá không lao ra rồi biến ảo thành một con quái ngư đen thui xấu xí còn dữ tợn lớn chừng hai trượng, uy thế hiển hách, hung hăng lao thẳng về phía trận pháp đang bao phủ Linh Dược viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận