Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 894. Rèn sắt khi còn nóng.(3)

Chương 894. Rèn sắt khi còn nóng.(3)
Chương 894: Rèn sắt khi còn nóng.(3)
Linh giác lúc này đang điên cuồng cảnh báo, biểu thị nguy cơ sinh tử đang đến.
Thế nhưng Xích Viêm tháp đã ở trước mắt rồi, cho dù nàng còn có thủ đoạn thì cũng không kịp thi triển.
Huống chi những thủ đoạn kia đối diện với công kích của cực phẩm Linh khí thì cũng chỉ kéo dài được thêm chút thời gian mà thôi.
“Ta nhận thua!”
Trong mắt Trác Mộng Chân lóe lên một tia đấu tranh, nhưng vẫn đã hạ quyết tâm, nhanh chóng dùng thần thức truyền âm cho Lưu Ngọc.
Lợi ích dù quan trọng đến đâu, cũng phải có mệnh mới hưởng thụ được, chết rồi thì còn có gì nữa, lựa chọn này cũng không khó khăn.
Nhưng ngoài dự liệu của nàng, đó là Xích Viêm tháp cũng không hề dừng lại.
“Chẳng lẽ người này thật sự động sát tâm, không quản tình huống hợp tác của ngũ tông Sở quốc lúc này, muốn đưa ta vào chỗ chết?”
“Lấy quan hệ của hai tông, quả thực là có khả năng này.”
“Có lẽ người này có người thân bằng hữu nào đó chết trong tay tu sĩ bản môn chẳng hạn!”
Trong lòng của Trác Mộng Chân là trăm ngàn suy nghĩ, lúc này đã không còn kịp làm gì.
Nàng cứ vậy mà nhìn Xích Viêm tháp tới ngày càng gần, dường như có thể thản nhiên đối mặt với cái chết.
Nếu như cuối cùng khó thoát khỏi cái chết, vậy thì hãy chết có chút thể diện đi, không phụ uy danh của môn phái!
Trong lòng Lưu Ngọc hơi động, đương nhiên hắn không thật sự muốn lấy đi tính mạng của nàng ta, chỉ là muốn cho đối phương biết tay chút thôi.
Để cho lúc sau này nhận lấy tài nguyên có thể nhẹ nhàng hơn chút.
Mắt thấy Xích Viêm tháp chỉ còn cách đối phương nửa trượng, sắp đem đối phương ép thành thịt nát, thần thức của hắn khẽ động, khống chế Xích Viêm tháp đột nhiên dừng lại.
Nhưng không có ý muốn thu hồi Linh khí, chỉ là nhẹ nhàng trôi nổi trên đầu đối phương, dường như lúc nào cũng có thể ra tay, lấy đi tính mệnh của nàng.
Đối mặt với chuyển biến bất ngờ, tu sĩ của hai phe cũng căng thẳng trong lòng.
Nhất là tu sĩ phía phe Trác Mộng Chân càng là đổ mồ hôi hột.
Nếu như lĩnh đội chết đi, sao có thể bàn giao với tông môn? Xử lý tình huống trước mắt như thế nào? Muốn đánh cược hay không?
Từng chuyện từng chuyện, bọn họ đều không có cách nào, hoặc là nói, không có tư cách xử lý.
Không gánh chịu được tội danh “tang quyền mất đất”.
May mắn thay, món binh khí kia không đè xuống, làm cho tất cả tu sĩ phe Trác Mộng Chân đều thở ra một hơi.
Nhìn từ bên ngoài, so với Xích Viêm tháp ba trượng, Trác Mộng Chân nhỏ bé yếu ớt đến vậy.
Sống hay chết chỉ ở một ý niệm của Lưu Ngọc.
Giữa ban ngày ban mặt, Xích Viêm tháp to lớn lơ lửng trên không trung của mạch khoáng Lưu Kim Thạch, chín tầng thân tháp đều có linh quang màu đỏ lấp lánh.
Uy năng ẩn chứa trong đó đủ để khiến cho bất kể tu sĩ Trúc Cơ nào cũng không dám xem thường.
Với đại đa số tu sĩ Trúc Cơ, Luyện Khí kỳ, đây chính là tồn tại không thể chống cự, kể cả một kích cũng không thể đón đỡ.
“Trác đạo hữu nghiêm túc sao?”
“Nếu như không phục với kết quả hiện tại, ngươi và ta có thể đánh lại lần nữa.”
“Lưu mỗ bằng lòng phụng bồi, đến khi nào đạo hữu tâm phục khẩu phục mới thôi.”
Sắc mặt Lưu Ngọc bình tĩnh như nước, mang theo uy của kẻ thắng, bình thản mở miệng nói.
Khí độ của đệ tử đại tông thể hiện ra một cách rõ ràng, dự định nhằm ngay lúc này tạo nên một cái thanh danh tốt.
Giẫm lên bàn đạp là đối phương, làm cho thanh danh của mình lên thêm một bậc.
Đây chính là thế giới tu tiên chân thực.
Chẳng trách nhiều tu sĩ chậm chạp lại muốn khiêu chiến tu sĩ thành danh đã lâu, đây quả thực là một con đường tắt.
Chỉ có điều thanh danh của Lưu Ngọc lúc này, đương nhiên không cần làm thế, hành động lần này chẳng qua là tiện tay làm ra mà thôi.
Với ân oán của hai tông, có cơ hội chèn ép Hợp Hoan Môn, chắc hẳn cao tầng trong tông môn cũng rất vui khi được nhìn thấy.
Chỉ là lời nói lại nói một cách đường hoàng như thế, nhưng Xích Viêm tháp lơ lửng trên đỉnh đầu của Trác Mộng Chân lại không hề có chút ý định thu hồi nào, ý tứ uy hiếp không hề giấu diếm.
Dụng ý ra sao, chỉ cần liếc qua là thấy ngay.
Quân tử chính trực đứng đắn, chỉ có điều Lưu Ngọc chưa hề muốn làm quân tử.
Cũng sẽ không bị hư danh trói buộc!
Sau khi cảm giác nguy cơ mãnh liệt rút lui, thi triển bí thuật thuấn di, trong nháy mắt thân thể tự do trở lại.
Mặc dù đã thu liễm hết sức, nhưng Trác Mộng Chân vẫn không thể nhịn được, âm thanh hạ xuống mà nhanh chóng hít thở.
Lúc này âm thanh của Lưu Ngọc truyền đến, khiến cho nàng ta lại lần nữa khôi phục ý thức.
Ở trong lòng nàng, đối phương chỉ dựa vào uy lực của Linh khí mới có thể nhất thời lấy được thắng lợi.
Nếu như có thể làm lại, nàng tung hết thủ đoạn ra, chưa chắc không thể chiến thắng.
“Ồ”
Nhìn thoáng qua Xích Viêm tháp trên đỉnh đầu, cùng với bóng mờ bao phủ, Trác Mộng Chân lập tức rơi vào trầm mặc.
“Có chơi có chịu, há lại lấy cớ?”
“Thực lực của Thanh Dương đạo hữu cao cường, danh bất hư truyền, Mộng Chân cam bái hạ phong, thua tâm phục khẩu phục.”
Ở dưới sư uy hiếp của Xích Viêm tháp, Trác Mộng Chân thấy rõ hiện thực, biết mình nên nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận