Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1209. Vậy khiến cho ta không thể thuận gió đi! (2)



Chương 1209. Vậy khiến cho ta không thể thuận gió đi! (2)




Khi lời này nói ra khỏi miệng, Phá Bại kiếm đã muốn buông xuống, trong lòng hắn lại nổi lên sát ý.
“Chỉ là.”
“Chỉ là có một số thứ có thể buông, có một số phương diện có thể thay đổi.”
“Có một số thứ ta lại không thể bỏ xuống được, cũng không thể thay đổi.”
Ánh mắt Lưu Ngọc phức tạp, nhìn thiếu niên dựa vào cạnh cửa, không có tự tin và dũng khí của kiếp trước.
“Không tự tin, không quả quyết, thiếu dũng khí.”
“Từng cho rằng sẽ không thể nào chịu nổi, nó là một phần quá khứ quý giá, cũng là một bộ phận của “Ta” kiếp này.”
“Chẳng lẽ bởi vì đủ loại khuyết điểm, sẽ buông bỏ quá khứ của bản thân sao?”
Lưu Ngọc lại bắt đầu xem kỹ lại nội tâm của chính mình.
“Nếu mất đi “Ta” có đủ loại khuyết điểm của kiếp trước, thì “Ta” vẫn là “Ta” sao?”
“Một người chưa từng có quá khứ, như vậy cũng được xem là người sao?”
“Phủ định kiếp trước, rốt cuộc là con đường để trái tim trở nên thuần túy hơn hay lại là một loại trốn tránh.”
“Đây là cái gọi là “Đạo trảm để gặp chính mình”?”
Trong mắt tối đen như mực lóe ra ánh sáng lấp lánh, Lưu Ngọc chìm vào suy nghĩ của bản thân.
Mặc dù kiếp trước đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng cuối cùng vẫn là một bộ phận không thể thiếu của chính mình, hắn có thể buông bỏ nuối tiếc của kiếp trước, cũng không thể từ bỏ quá khứ của chính mình.
“Tuy nói là theo đuổi cuộc sống trường sinh, có thể không từ thủ đoạn.”
“Nhưng chính mình thật sự có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện, làm một người thuần túy theo yêu cầu sao?”
“Nếu bỏ qua tất cả mọi thứ, biến thành người thuần túy theo yêu cầu, thành một người không có cảm xúc dư thừa gì.”
“Ta vẫn là “Ta” sao?”
Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, trong lòng đã có đáp án.
Hắn có thể không từ thủ đoạn, cũng không thể buông bỏ quá khứ của mình, cho dù kiếp trước bản thân hắn có đủ loại khuyết điểm.
Giờ này khắc này, trong đầu hắn không khỏi nghe thấy bài ca dao kiếp trước, là một bài ca dao ấn tượng:
Bọn họ nói, phải khâu vết thương của ngươi lại vì không ai thích kẻ xấu xí.
Bọn họ nói, phải bỏ đi sự ngông cuồng của ngươi giống như việc xóa vết dơ bẩn.
Bọn họ nói, muốn bước lên bậc thang thì cái giá phải trả là sự cúi đầu.
“Vậy hãy khiến ta.”
“Không thể thuận gió đi!”
Lưu Ngọc nhắm hai mắt lại, khẽ nói, giọng điệu mang theo sự quyết đoán.
Giống như đang nói cho bản thân nghe hoặc là nói cho kiếp trước của mình.
“Nếu mỗi tu tiên giả, đều hoàn hảo không có khiếm khuyết như vậy, vậy thì đến một mức độ nào đó, giữa người với người sẽ không có điểm khác biệt.”
“Đúng là bởi vì đủ loại khuyết điểm, đúng là bởi vì không hoàn mỹ, mỗi người mới trở thành một cá thể độc nhất vô nhị.”
“Không có dũng khí, không có tự tin là ta của kiếp trước.”
“Sát phạt quyết đoán, bày mưu tính kế là ta của kiếp này.”
“Nếu không có ta của kiếp trước cũng sẽ không có ta của hiện tại.”
Hai mắt hắn nhắm chặt, mí mắt hơi giật giật, Lưu Ngọc thong thả, quyết đoán lắc đầu.
Phá Bại kiếm trên tay, lại từng chút từng chút biến mất, sau mấy lần hít thở đã biến mất hoàn toàn.
Hắn đã đưa ra, lựa chọn của chính hắn!
“Chặt đứt kiếp trước, không nhất thiết là trốn tránh.”
“Nhưng Lưu Ngọc ta cũng không bằng lòng buông bỏ, phải trở thành một bản thân hoàn chỉnh.”
““Ta” tồn tại cả kiếp trước và kiếp này!”
“Bản thân ta đúng là vẫn còn nhiều khuyết điểm, không phải là một con người thuần túy đúng như yêu cầu.”
Lưu Ngọc cười tự giễu, nhìn thẳng vào nội tâm chính mình.
Mong ước ban đầu là theo đuổi cuộc sống trường sinh vĩnh cửu, chẳng qua cũng là sợ hãi cái chết và tham luyến cuộc sống tươi đẹp mà thôi.
Có một thứ mà từ trước đến bây giờ bản thân hắn chưa hề thay đổi, chỉ là một người ích kỷ mà thôi.
“Có lẽ, còn sự lựa chọn khác!”
Mở hai mắt ra, nhìn thấy hắn của kiếp trước đang ngồi bệt dưới đất, Lưu Ngọc mỉm cười, sau đó từng bước đi về phía trước.

Theo từng bước chân hắn đi, giống như một cơ quan nào đó đang được khởi động, mọi thứ xung quanh dường như “Sống” lại.
Tiếng chuông biến ảo kỳ lạ, mùi hương thoang thoảng của cô gái, cùng với tiếng chân dồn dập, lại một lần đánh vào năm giác quan của hắn.
Ba bước biến thành hai bước, Lưu Ngọc đi đến trước cửa phòng học, nhẹ nhàng nâng thiếu niên đứng dậy.
Rồi sau đó hắn chỉ suy nghĩ một giây, lại từng bước đi về phía trước, nhanh chóng hợp thành một với thiếu niên kiếp trước.
Sự tồn tại của “Tôn Thần diệu pháp” khiến cho thần thức của Lưu Ngọc rất mạnh mẽ, còn chưa tấn thăng đã đạt đến trình độ hơn hai mươi dặm.
Cộng thêm tác dụng của “Bồ Đề quả” ngay cả khi đang ở trong tâm ma kiếp, hắn cũng không giống như tu sĩ bình thường không có chút sức mạnh nào.
Tuy không đến mức có thể trực tiếp loại bỏ tâm ma kiếp, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng phát huy một phần thực lực, mang đến hiệu quả không thể tưởng tượng.
“Cộp cộp.”
Nghe thấy tiếng bước chân, Lưu Ngọc hóa thân thành thiếu niên, nhanh chóng đuổi theo.
Ba bước biến thành hai bước, sau vài nhịp thở hắn đã đuổi kịp bóng dáng mặc váy xanh kia.
“Khoan đã!”
Tay phải hắn đặt trên vai cô gái, ngăn cản không cho cô gái bước tiếp, thiếu niên trịnh trọng nói.
Trong nháy mắt hai tay hắn đã nhanh chóng ôm chặt lấy cô gái từ phía sau.
Như là bù lại sự tiếc nuối trước kia của hắn.
Trong ngực hắn, cô gái mặc váy xanh chỉ khẽ giãy dụa một cái sau đó lại trở nên ngoan ngoãn.
Không biết vô tình hay cố ý, đầu của cô gái đã dựa vào vai thiếu niên.
Sau đó một nam một nữ cứ thế đứng trong hành lang, cứ thế mà ôm chặt nhau, lại mang đến cảm giác gương vỡ lại lành!
Từ xa, Lưu Ngọc nhìn cảnh này, trên mặt nở nụ cười.
“Đinh linh linh…”
Cuối hành lang, một cơn gió nhẹ thổi đến, thổi trúng chiếc chuông bạc treo bên hông cô gái khiến nó rung lên.
Âm thanh trong trẻo của tiếng chuông biến ảo kỳ lạ lại vang lên lần nữa.
“Vù vù…”
Gió nhẹ thổi qua tay áo cô gái, thổi bay mấy tờ giấy trắng ở phía xa, cuối cùng rơi xuống dưới chân Lưu Ngọc.
Trên tờ giấy trắng, là những chữ viết xinh đẹp ngay ngắn.
Lưu Ngọc cúi người nhặt lên, cầm trong tay, khẽ thì thầm:
“Đêm qua ca hát không ngừng.”
“Đêm nay.”
Đang đọc, bỗng nhiên trong mắt hắn lóe lên sự khó hiểu.
Cuối cùng, hắn dùng tờ giấy này gấp thành một con hạc, phóng nó ra ngoài hành lang, để nó theo gió bay về nơi xa.
“Cứ như thế, sẽ không còn gì tiếc nuối.”
“Vậy thì bây giờ.”
Ánh mắt Lưu Ngọc trở nên sâu xa, hít một hơi thật sâu.
Ngay sau đó.
Hắn ngửa mặt lên trời hét lớn!
“A a a a…”
Trong tiếng hét mang theo sự vui vẻ và thoải mái không nói rõ được, cùng với đó là sự thông suốt của bản thân! Hết chương 1209.



Bạn cần đăng nhập để bình luận