Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1032. Tinh Thần chân thân(3)



Chương 1032. Tinh Thần chân thân(3)




Đệ tử chân truyền chỉ có vài người như vậy. Với việc các trưởng lão biết được tư liệu của mình thì hắn không cảm thấy kỳ quái chút nào, cũng càng thêm cẩn thận.
"Thôi được, thôi được."
Thấy Lưu Ngọc khư khư cố chấp, Văn trưởng lão khẽ lắc đầu, có chút đáng tiếc.
Nhưng lão vẫn tiếp nhận lệnh bài chân truyền, tìm Ngọc Giản của "Tinh Thần chân thân" rồi bắt đầu phục chế.
Người ngoài khó có thể quấy nhiễu đến con đường cuối cùng mà tu sĩ lựa chọn. Dù có là sư tôn hay phụ mẫu thì cũng không thể nào cứng rắn thay đổi.
Lão nói đến đây đã là làm hết trách nhiệm của trưởng bối tông môn rồi, nếu còn nhúng tay vào nữa là quá phận.
Trừ đi năm mươi hai điểm công huân, ba tầng đầu tiên của Tinh Thần chân thân đã được phục chế xong.
Văn trưởng lão lại nói vài câu không được tiết lộ công pháp ra ngoài cùng với hậu quả nghiêm trọng của việc đó rồi giao Ngọc Giản cho hắn.
Năm mươi hai điểm công huân đổi được toàn bộ công pháp, có thể tu luyện một đường lên thẳng Hóa Thần kỳ.
Nhưng hiện tại lão chỉ cho hắn ba tầng đầu. Khi nào hắn tu luyện tới cảnh giới Kim Đan thì lại đến lĩnh phần công pháp còn lại sau, coi như là một biện pháp bảo mật một phần còn lại.
Ngoài ra, ở trong lời thề thăng cấp của đệ tử chân truyền cũng có hiệp ước không thể tiết lộ công pháp ra bên ngoài tông môn.
Một khi vi phạm thì sẽ có hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
“Đa tạ Văn sư bá!”
"Đệ tử cáo lui."
Sau khi tiếp nhận Ngọc Giản "Tinh Thần chân thân", trong lòng Lưu Ngọc hơi nổi lên gợn sóng nhưng hắn vẫn cố kiềm chế tâm tư.
Sau khi hành lễ, hắn mới rời khỏi tầng thứ bảy đi xuống phía dưới.
Trong mọi nhất cử nhất động chặt chẽ, trôi chảy, không có bất kỳ chỗ nào thất lễ, không để lại bất kỳ nhược điểm nào.
Mục đích đến Tàng Kinh Các đã đạt được, Lưu Ngọc không còn tâm tư ở lại lâu, trực tiếp rời khỏi nơi này.
Một lát sau, có một tia sáng đen nhánh phóng lên trời, rời khỏi Thanh Tuyền phong bay về phía Thanh Vân phong.
Nói như vậy, tu sĩ Trúc Cơ hoặc ở trên Thông Thiên phong, hoặc sẽ lựa chọn một tòa nhị giai Linh sơn ở trong phạm vi tông môn. Hai cái đều có ưu - khuyết điểm riêng.
Nhưng một khi được chọn thì về cơ bản là không thể thay đổi được nữa.
Nhưng sau khi Lưu Ngọc thăng chức đến chân truyền thì hắn ngược lại có thể đổi sang một tòa Linh sơn tốt hơn. Vậy nên hắn nhân cơ hội rời khỏi động phủ này để hoàn thành chuyện này một thể.
Hắn đối với Linh khí bên ngoài ỷ lại không lớn, nhưng người bên cạnh lại bất đồng.
...
Nửa canh giờ sau.
Thanh Vân phong.
Ở một chỗ thiên điện trong đại điện tông môn.
Trong điện sắc cổ hương xưa, Lưu Ngọc và chưởng môn Trang Tử Lăng ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng gặp nhau nên hàn huyên khách sáo. Dáng vẻ nói chuyện của hai người họ rất vui vẻ.
Người không biết nói không chừng còn có thể cho rằng hai người này là bạn tốt nhiều năm không gặp.
Trên bàn có đặt một chén Linh trà nóng hổi, là do Trang Tử Lăng tự mình rót đầy.
“Lưu sư đệ, thế nào?”
"Linh trà của ta có được không?"
Trang Tử Lăng mỉm cười hỏi.
Thái độ của lão vô cùng thân thiện, dừng như những suy nghĩ trong lòng lão trước kia chưa bao giờ tồn tại.
Người này không hổ có thể trở thành "chưởng môn", quả thật là một nhân vật khôn khéo, nhanh nhẹn. Khi lão ở chung với người khác vô cùng tự nhiên, làm cho người ta thấy rất thoải mái.
Nếu không phải vì lúc trước hắn đã phát hiện ra ác ý, thì với lần đầu gặp mặt, không chừng Lưu Ngọc đã bị bề ngoài của lão che đậy.
Nhưng cho dù trong lòng hắn biết rõ sự đê hèn này tự trước thì cũng không cần phải xử lý lão ngay lập tức.
Dù sao thì hiện tại lập trường của mọi người cũng đều đã thay đổi xảy ra biến hóa. Họ đều là người của gia tộc nhất mạch, miễn cưỡng xem như là "đồng minh".
Mấy chuyện "yêu nhau lắm cắn nhau đau" này tất nhiên là không thể truyền ra bên ngoài.
Cho dù hắn vẫn muốn đáp trả lại ác ý lúc trước thì cũng cần có nguyên nhân để ra tay chứ không thể như một kẻ thô lỗ thích làm gì thì làm.
"Trà ngon, trà ngon!"
"Không thể ngờ được Trang sư huynh trăm công ngàn việc vậy mà công phu tu thân dưỡng tính vẫn không hề thụt lùi, không hổ là tấm gương mẫu mực của ta!"
Bỏ chén xuống, Lưu Ngọc liên tục khen ngợi, trong lời nói toả ra dấu hiệu thiện ý.
"Ha ha, Lưu sư đệ quá khen rồi."
"Ở trước mặt vị chân truyền như ngươi, ta cũng không thể coi là gương mẫu được."
"Nhưng nếu sư đệ thích thì ngược lại có thể thường xuyên đến uống trà."
“Có câu, trong ba người cùng đi, tất có một người là thầy của ta. Trong môn phái có rất nhiều sự vụ, nếu nghe được chút ý kiến của sư huynh thì chẳng còn gì bằng!”
Trang Tử Lăng cười ha ha, nghe lời khen ngợi của hắn thì cười cho qua, sau đó nghiêm túc bàn bạc.
Đồng thời, trong lòng lão cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu vị vừa mới tấn lên chân truyền trong tông môn này có thể không so đo chuyện không vui lúc trước, không trở thành kẻ địch đúng là chuyện tốt nhất.
Tuy rằng Trang Tử Lăng lão bề ngoài mặc dù là "chưởng môn chi tôn", tu vi cũng đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong.
Nhưng trên thực tế thì đã không còn tiềm năng nào nữa.
Là vì không có duyên tiến lên nên lão mới lựa chọn cái vị trí chưởng môn xử lý tạp vụ trong môn này, muốn nhân cơ hội này để giữ lại cho gia tộc sau lưng thêm chút đồ đạc.
Nếu bàn về tiềm lực thì khả năng đệ tử chân truyền ngưng kết Kim Đan vượt xa tu sĩ bình thường, tất nhiên không phải người mà một người đã bị chặt đứt con đường phía trước như lão có thể so sánh.
Còn nếu bàn về địa vị, lão nói dễ nghe là một "chưởng môn", thật ra chẳng qua chỉ là một tên "tổng quản" mà thôi.
Địa vị của lão trong lòng rất nhiều trưởng lão có thể so sánh được với một vị đệ tử chân truyền hay không, vậy thì khó nói. Hết chương 1032.



Bạn cần đăng nhập để bình luận