Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 911. Tiêu cực kéo dài(4)

Chương 911. Tiêu cực kéo dài(4)
Lưu Ngọc đã trải qua “quá trình’ thế này rất nhiều lần, đã quen đến không thể quen hơn.
Tuy hắn rất ít nói chuyện nhưng mỗi câu mỗi chữ đều khiến những tu sĩ khác vểnh tai lắng nghe, chỉ sợ bản thân sẽ bỏ qua tin tức quan trọng nào đó.
Đại tiệc kiểu này tất nhiên không thể chỉ mỗi chuyện mừng công, cái chính là nó còn liên quan đến việc phân chia lợi ích.
Về mặt này Lưu Ngọc tự có cách nhìn riêng, lại được Giang Thu Thủy phụ giúp nên đã nghĩ sẵn trong đầu từ trước rồi.
Trong lúc cười nói cùng chu vị tu sĩ, chỉ dăm ba câu hắn đã định ra số lợi ích bọn họ được chia.
Những thứ này có thể mang lại cho bản thân, gia tộc hay thế lực những lợi ích thực tế vô cùng lớn, khiến tu sĩ Trúc Cơ ngồi ở bàn khác đều âm thầm đỏ mắt ghen tị nhưng lại chẳng làm gì được.
Khoảng cách chỉ mỗi một cái bàn nhưng quyền lên tiếng lại khác hẳn nhau.
Đây chính là dương mưu đường đường chính chính nhưng lại khiến những tu sĩ này không thể không đi vào khuôn khổ, chẳng ai có thể từ chối những lợi ích thật sự này.
Trong thời kỳ hỗn loạn, tu sĩ có thể dùng mạng để đổi lấy lợi ích. Đây chuyện mà ở thời kỳ bình thường trăm năm khó gặp một lần, trừ khi tu sĩ triệt để từ bỏ lòng tiến thủ, nếu không sẽ chẳng có ai hoàn toàn không động lòng.
Lưu Ngọc thu hết biểu cảm, nét mặt của những tu sĩ ở đây vào trong đáy mắt. Dưới cái nhìn tha thiết của rất nhiều người, hắn ung dung thong thả chia cái ‘bánh ngọt’ này ra.
Dựa vào uy tín hiện tại của Lưu Ngọc, lời hắn nói ra tất nhiên sẽ không có tu sĩ nào can đảm phản bác ngay trước mặt.
Chỉ dăm ba câu nói đã có thể quyết định hưng suy bên trong một thế lực nhỏ.
Những chuyện này đều được tiến hành cực kỳ nhanh, chỉ trong thời gian uống cạn hai chén linh tửu đã xong xuôi hết mọi chuyện.
Nếm qua mấy miếng linh thực, thỏa mãn ham muốn ăn uống, Lưu Ngọc lại kính tất cả các tu sĩ Trúc Cơ một chén rượu, sau đó rời khỏi hội trường bữa tiệc.
Tu sĩ dối trá khách sáo với nhau, chỉ là thủ đoạn để đạt được mục đích mà thôi.
Tuy trong lòng hắn không thích loại thủ đoạn này nhưng nó lại không tệ, cũng không thể bỏ hết những thứ không cần được.
Từ chối rất nhiều tu sĩ có ý định đưa tiễn, Lưu Ngọc một mình đi lại giữa những kiến trúc trong phường thị. Hắn muốn nhìn thử những tu sĩ muôn hình muôn vẻ trên quảng trường, lẳng lặng suy nghĩ.
Quyền thế hắn giành về cho tông môn cuối cùng cũng không phải thứ bản thân thật sự có được.
Bất kỳ một trưởng lão Kim Đan nào hạ lệnh cũng có thể tước đoạt hết.
Đây là ngoại lực hư ảo không chân thật, lúc nào cũng có thể biến mất.
Sắc trời đã tối đen, hôm nay ánh trăng chỉ lộ ra một nửa, ánh sáng cũng không rõ ràng.
“Chỉ có cảnh giới, thực lực của bản thân mới là thứ đáng để dựa dẫm vào.”
Trong đầu Lưu Ngọc đã lóe lên suy nghĩ này. Hắn rời xa nơi đèn đuốc rực rỡ, đi vào trong bóng tối.
….
Lưu Ngọc trở lại động phủ, đuổi hai thị nữ ra ngoài. Hắn ngồi một mình trong đại sảnh, lĩnh hội "Tôn Thần diệu pháp Kim Đan Thiên".
Nhưng chỉ một lát sau, Lưu Ngọc buộc phải thu hồi, từ bỏ việc lĩnh hội hiện tại.
Không có tiến triển gì, vẫn quá huyền ảo.
Dù là với hắn của hiện tại, “Tôn Thần diệu pháp Kim Đan Thiên" vẫn quá huyền ảo và tối nghĩa.
Tuy không giống như đang xem thiên thư nhưng cũng hao tốn quá nhiều thời gian mà chẳng có tiến triển gì lớn.
Thời gian này còn không bằng dùng để làm những chuyện khác, như thế lại càng hợp tình hợp lý hơn.
“Tu luyện Nguyên Thần khó khăn hơn trong tưởng tượng của mình rất nhiều!”
Lưu Ngọc cảm thán.
Về mặt Nguyên Thần, hắn tự nhận bản thân chắc chắn là nhân vật số một số hai trong lứa tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Nhưng dù là như thế, bắt đầu tìm hiểu vấn đề này vẫn khó khăn chồng chất.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường vốn không có cơ hội tiếp xúc với chuyện tu luyện Nguyên Thần. Thứ này chỉ có thể bị động tăng lên theo cảnh giới của tu sĩ, đúng là họ sẽ không có phiền não này.
Chỉ là Lưu Ngọc kết hợp hiểu biết của cả kiếp trước lẫn kiếp này nên mới nhận định tu luyện Nguyên Thần là chuyện cực kỳ quan trọng với những cảnh giới phía sau.
Thế nên hắn mới cực kỳ coi trọng việc này, mức độ không hề thua kém gì công pháp cơ bản.
Tuyệt không chỉ là vì muốn tăng cường thần thức. Uy năng của bí thuật có thể giúp nâng cao thần thức, trước mắt hắn chỉ cần gia tăng thực lực mà thôi.
Đây là một dạng đầu tư lâu dài, Lưu Ngọc tin chắc chỉ cần bản thân vẫn luôn kiên trì, tất nhiên sẽ thu hoạch được kết quả khó tưởng tượng nổi.
Lưu Ngọc lấy ra một cuốn điển tịch trận pháp cơ bản, chậm rãi lật xem.
Khoảng nửa canh giờ sau, bên ngoài động phủ truyền đến động tĩnh. Hắn mới ngẩng đầu lên nhìn thử.
Chỉ thấy một nữ tu trong trẻo lạnh lùng, mặc trên người bộ váy tím lộng lẫy đang từ từ đi vào động phủ.
Nhìn thấy Lưu Ngọc, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững như băng tuyết của nàng lập tức tan ra, để lộ nét tươi cười rạng rỡ, ánh mắt cũng trở nên thật tươi đẹp.
Người đến chính là Giang Thu Thủy!
"Sư huynh!"
Giang Thu Thủy nhẹ nhàng gọi một câu, sau đó quen cửa quen nẻo ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hương thơm quen thuộc phả vào mũi, nét mặt Lưu Ngọc hơi khựng lại rồi thuận miệng hỏi:
“Công việc bên chỗ yến hội kết thúc rồi à, đã sắp xếp thoả đáng chưa?”
“Mấy tên kia còn tính là thành thật, bọn họ có bất mãn gì với sắp xếp của Lưu mỗ không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận