Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1156. Linh tính! (7)



Chương 1156. Linh tính! (7)




Lúc này, bên trong ngọn lửa màu xanh một tia màu xanh nhạt cuối cùng đã biến mất không còn gì nữa, tất cả đều chuyển thành màu xanh sẫm.
Dấu hiệu này mang ý nghĩa Thanh Dương Ma Hỏa đã đạt tới trình độ "Hoàn mỹ" nào đó.
Nếu không phải còn có Đường Thiên Bảo ở đây, Lưu Ngọc thật sự muốn ngửa mặt lên trời hét lớn lên, thoải mái mà phát tiết niềm vui sướng của mình.
Không khác gì so với Thanh Dương công pháp, Thanh Dương Ma Hỏa thực sự vô cùng quan trọng.
Nhưng nếu không có ngọn lửa này, pháp lực không thể nào tinh thuần tới như vậy, uy năng của "Hộ Thể Diễm Thuẫn" cũng chỉ thường thường, như vậy Thanh Dương công pháp cũng chỉ là một bộ công pháp thượng phẩm bình thường.
Cười nhẹ một tiếng, tâm trạng khôi phục trạng thái không hề bận tâm, Lưu Ngọc quay đầu, tuy bận nhưng vẫn ung dung nhìn về phía người cuối cùng.
"Thiên Bảo không biết nên xưng hô với ngươi là Hồng đạo hữu hay sao?"
"Hay là Lưu đạo hữu đây?"
"Hay là Thanh Dương lão ma!"
Sắc mặt Đường Thiên Bảo ngưng trọng, trầm giọng nói.
Sau một trận khổ chiến kinh tâm động phách qua đi, hiện tại tóc tai của hắn ta bù xù, tả tơi, chẳng qua chỉ vài hơi thở dốc qua đi, Linh áp và khí tức vẫn tăng trở lại.
"Lưu Ngọc là ta, Hồng Hạo cũng là ta."
"Thanh Dương lão ma cũng là ta."
"Chẳng qua chỉ là một cái xưng hô mà thôi, Thiên Bảo đạo hữu tùy ý gọi là được."
Lưu Ngọc hờ hững nhìn đối phương, rồi từ tốn nói.
Cửu Quốc Minh tuy lớn, nhưng tu sĩ Trúc Cơ có danh tiếng một chút thì cũng chỉ có một số người.
Bởi vì nguyên nhân từ cuộc chiến Yến quốc, hắn cũng được coi là thanh danh lan xa, mặc dù đều là thanh danh không tốt gì.
Cho nên đối phương có thể nhận ra thân phận của mình, Lưu Ngọc cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Dù sao Thanh Dương Ma Hỏa cũng là thủ đoạn mang tính thương hiệu của hắn, đặc thù tới mức quá rõ ràng.
"Đường Thiên Bảo thật sự muốn thả Chu Tử Văn sao?"
Lưu Ngọc không chút biểu tình nhìn đối phương, rồi khẽ lắc đầu.
Tính người, bản thân con người vẫn có trình độ dối trá nhất định.
Có lẽ người này chỉ không qua được cửa ải trong lòng, không muốn tự tay chém giết Chu Tử Văn mà thôi, cho nên mới có cái "Mượn đao giết người".
Mình lại không hề che giấu, thoải mái đứng cách đó không xa, đối phương không thể nào không nhìn thấy.
"Hồng đạo hữu có thủ đoạn phi phàm, thật sự giấu diếm kỹ đến cả Thiên Bảo cũng không nhận ra."
Đường Thiên Bảo cười khổ nói.
Lúc này một tay hắn ta đang cầm kiếm, đã phục dụng một giọng Linh nhũ ngàn năm, pháp lực trong cơ thể đang dần khôi phục.
Biết rõ trạng thái bây giờ của mình, tuyệt đối không phải đối thủ của Lưu Ngọc, cho nên Đường Thiên Bảo nghĩ cách kéo dài thời gian trước.
"..."
Nghe vậy, Lưu Ngọc hơi nheo đôi mắt lại, Linh áp vượt quá Trúc Cơ đỉnh phong, đột nhiên nghiền ép về phía đối phương.
Biết pháp lực của đối phương đang nhanh chóng khôi phục lại, hắn không có hứng thú nói nhảm!
Trước hết phải bắt được Đường Thiên Bảo để cướp Thánh Hỏa kiếm, lại tiến hành sưu hồn có được tin tức về bí cảnh và vị trí Truyền Tống trận, cuối cùng là cưỡi Truyền Tống trận thoát thân khỏi bí cảnh.
Nghĩ tới đây, sát ý Lưu Ngọc lập tức không còn che giấu gì nữa.
Một tay Xích Viêm tháp, một tay Dung Hỏa đao, thần thức cường đại cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể thi triển bí thuật "Kinh Thần Thích" bất cứ lúc nào.
Hắn đã biết thần thức của đối phương mạnh hơn tu sĩ bình thường, nhưng vẫn không thể so sánh nổi với mình.
Cho nên bất kể là dùng "Kinh Thần Thích" phối hợp Linh khí bắt được đối phương hay là thi triển cách đọc ký ức là "Toái Linh Sưu Hồn thuật" đều có khả năng nắm chắc.
"Hồng đạo hữu, từ từ đã."
Ý thức được đối phương sắp ra tay, sắc mặt Đường Thiên Bảo lập tức thay đổi, còn muốn kéo dài chút thời gian.
Với thực lực mà Lưu Ngọc thể hiện ra, hắn ta biết một khi động thủ thì mình gần như không có phần thắng, cho nên muốn thử "Đàm phán" một lần, nhìn thử xem có thể giảng hòa hay không.
Cho dù không thể dừng tay giảng hòa, cũng có thể kéo dài thời gian khôi phục thực lực, lợi dụng cơ quan đan xen trong bí cảnh mà đọ sức với nhau.
Nhưng Đường Thiên Bảo biết những tâm tư này, Lưu Ngọc với bao nhiêu kinh nghiệm chinh chiến thì sao lại không biết chứ?
Pháp lực tinh thuần trong thân thể được đẩy lên, thông qua kinh mạch, nhanh chóng rót vào bên trong hai món Linh khí cực phẩm.
Dung Hỏa đao, Xích Viêm tháp đều lấp lánh Linh quang màu đỏ, uy thế nhanh chóng đạt tới đỉnh phong.
Một thoáng tiếp theo, đã muốn rời khỏi bàn tay!
Chỉ là ngay lúc Lưu Ngọc muốn khống chế hai món Linh khí bao phủ tới trước mặt Đường Thiên Bảo thì chợt có một loại cảm giác kinh khủng lao tới!
Linh Giác nhạy cảm nhận ra báo nguy cực kỳ mãnh liệt mà trước giờ chưa từng có, thậm chí còn cảm giác xuất hiện từng trận đâm nhói rất nhỏ.
Một luồng nguy cơ tử vong bảo trùm xuống, bao phủ khắp cõi lòng Lưu Ngọc.
Dường như chỉ cần hắn tăng suy nghĩ muốn giết Đường Thiên Bảo lên thì sẽ có chuyện kinh khủng khác xảy ra!
"Đây là…"
Bởi vì Linh Giác báo nguy, vào lúc sát ý của Lưu Ngọc kéo tới đỉnh phong, sắp ra tay tới nơi thì phải buông tay dừng lại.
Cuối cùng vẫn không lựa chọn ra tay.
Lúc mới bắt đầu tu luyện, Linh Giác nhạy cảm đã có trợ giúp khá lớn, có nhiều lần đạt được tiên cơ.
Cho nên, hắn tuyệt đối tin tưởng vào Linh Giác của mình.
"Với thực lực của đối phương bây giờ, không thể nào tự mang theo cảm giác tử vong mãnh liệt như vậy được."
"Rốt cuộc là vì sao chứ?"
Nhìn Đường Thiên Bảo, ánh mắt Lưu Ngọc hiện lên vẻ ngờ vực không thôi, cuối cùng khóa chặt vào Thánh Hỏa kiếm trên tay phải hắn ta.
Dựa theo Linh Giác chỉ dẫn, loại cảm giác ngạt thở như muốn tử vong kia chính là truyền tới từ trên thanh kiếm này!
Án binh bất động, tinh tế cảm ứng lại.
Một khắc sau , con ngươi Lưu Ngọc đột nhiên co rụt lại, vốn bình tĩnh ban đầu đã không còn nữa.
"Đây là... Linh tính?"
Trong lòng của hắn hơi chấn động, nhìn vào Thánh Hỏa kiếm trong tay Đường Thiên Bảo, trong mắt lóe lên vẻ khó tin. Hết chương 1156.



Bạn cần đăng nhập để bình luận