Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 951. Có qua có lại (2)

Chương 951. Có qua có lại (2)
Lưu Ngọc nhận lấy Linh Thạch, lấy ra hai bình Tinh Nguyên đan từ túi trữ vật, dùng thuật ngự vật điều khiển bắn tới, bị đối phương nhẹ nhàng tiếp được, chẳng thèm nhìn mà thu luôn vào túi trữ vật.
Chú ý tới chi tiết này, hắn âm thầm gật đầu.
Về phần tại sao người này lại quẫn bách như vậy, cái này cũng không khó lý giải, hầu như Tân Tấn Trúc Cơ đều thế.
Phần lớn tu sĩ là Trúc Cơ khi chuẩn bị cũng đã hao tổn hết sạch tích lũy của Luyện Khí kỳ.
Chưa kể đến việc thất bại, dù Trúc Cơ may mắn thành công, bình thường cũng là một nghèo hai trắng, cần bắt đầu tích lũy lại từ đầu.
Mua sắm tu luyện đan dược cần Linh Thạch, mua sắm pháp khí cần Linh Thạch, ngay cả các loại pháp thuật của tông môn Tàng Kinh Các cũng đều cần tông môn cống hiến.
Suy cho cùng vẫn là Linh Thạch, chuẩn bị các mặt cũng phải dùng đến Linh Thạch.
Quan trọng nhất là thực lực của Tân Tấn Trúc Cơ thường không tốt bằng những tu sĩ Trúc Cơ lâu năm, khó mà cạnh tranh được với các tu sĩ cùng bậc.
Dù cuộc hành quân đến Yến quốc béo bở phong phú, nhưng Sử Tường Long đi theo tông môn chủ lực có thể giữ được mạng cũng đã không tệ rồi, dĩ nhiên được chia chỗ tốt càng ít hơn.
Trong tình huống này, cũng chẳng lạ khi đối phương hơi xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch.
Dù sao khác với Giang Thu Thủy có mình chăm lo, người này không hề có chút căn cơ nào.
Bây giờ còn có thể chi ra tám trăm khối Linh Thạch đã coi như không tệ.
"Tại hạ đa tạ sư huynh!"
"Thanh Dương sư huynh hôm nay trợ giúp, tại hạ suốt đời khó quên, về sau bên trong tông môn, chỉ cần sư huynh sai đâu đánh đó."
"Nếu có sai khiến sẽ không chối từ!"
Sử Tường Long nửa thật nửa giả nói cảm ơn.
Tuy chỉ là ưu đãi một trăm Linh Thạch, nhưng đối với vừa mua sắm pháp khí cực phẩm không lâu, trên người hắn chỉ có hơn tám trăm khối Linh Thạch mà nói, đã là ưu đãi không nhỏ.
Nhưng bất kể nói thế nào, không thể suy giảm tiến độ tu vi , không thể tiết kiệm Linh Thạch cho chuyện này được.
Nghĩ tới đây, mong muốn móc nối quan hệ thật tốt với vị Thanh Dương sư huynh này của hắn càng thêm mãnh liệt.
"Khách khí rồi!"
Lưu Ngọc ra hiệu cho đối phương ngồi xuống, bầu không khí xung quanh hai người họ bây giờ bắt đầu biến thành hàn huyên tán gẫu.
Một khắc đồng hồ sau, Sử Tường Long cáo từ rời đi.
"Trời đất người đến đều vì lợi, đều là vì lợi mà tan rã."
Nhìn bóng lưng người rời đi, Lưu Ngọc tự nhiên lại sinh ra chút thấu hiểu với hai chữ "lợi ích".
Lần bái phỏng của Sử Tường Long dường như đã phát ra ảnh hưởng ‘tiên phong’ nào đó. Nửa ngày tiếp theo liên tục có tu sĩ tìm đến cửa thăm hỏi.
Đủ loại sĩ Trúc Cơ liên tiếp tìm đến cửa.
Người tỏ ra thiện ý, muốn thân cận cũng có. Kẻ không phục, muốn đến so tài cũng có. Cả những người không ôm bất kỳ mục đích gì, chỉ đơn giản là muốn làm quen một chút cũng có.
Danh tiếng của Lưu Ngọc ngày càng vang dội, địa vị trong tông môn cũng tăng theo ầm ầm. Cuối cùng hắn cũng không tránh khỏi những minh tranh ám đấu hay một vài việc trong môn phái.
Đây cũng là một chuyện rất bình thường.
Trong tông môn, địa vị thường quyết định người đó sẽ nhận được bao nhiêu lợi ích, phân phối cho bao nhiêu tài nguyên.
Mà ngôi sao mới bật lên như Lưu Ngọc chắc chắn sẽ khiến việc phân chia lợi ích cho tu sĩ Trúc Cơ có chút thay đổi, bị rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ cùng trưởng lão Kim Đan để mắt đến.
Chỉ cần hắn không muốn chắp tay nhường ra thì sớm muộn gì cũng gặp chuyện.
Con đường tu tiên ở ngay trong chữ ‘tranh’.
Đối với những chuyện này, Lưu Ngọc đã có chuẩn bị từ trước nên cũng chẳng buồn suy nghĩ gì nhiều.
Những tu sĩ tìm đến bái phỏng, ai tới hắn cũng không từ chối nhưng chỉ dừng lại ở mức nói chuyện bâng quơ chứ không vội vàng bộc lộ thái độ của mình.
Việc này đã khiến một số tu sĩ khá là thất vọng. Chẳng qua hiện giờ địa vị cùng thực lực của hắn vẫn còn bày sẵn ở đó, thế nên cũng không có ai cả gan làm càn.
“Giờ mình đã bái Lý Trường Không làm sư phụ, trong mắt người ngoài có nên tính là ‘chó săn’ của gia tộc không nhỉ?”
Đợi những tu sĩ đến bái phỏng đi hết, Lưu Ngọc treo bảng ‘đóng cửa tù chối tiếp khách’ trước động phủ. Hắn thầm suy nghĩ rồi yên lặng bật cười.
Cho dù thế nào thì hiện giờ đúng là hắn đã đã trở thành người trong gia tộc. Không thể cùng một mạch với người trong biệt viện nhưng về phía sư đồ lại rất gần.
Nếu không những người bên cạnh sẽ không vội chạy đến lấy lòng như vậy
Huống chi còn vị sư phụ hờ da dày thịt béo này ở đây, qua lại thân thiết với Lý gia cũng không tệ.
Chỉ sợ là trong mắt những người ở biệt viện, hắn đã trở thành ‘phản đồ’ từ lâu rồi. Dù có ‘cải tà quy chính’ cũng chẳng tốt đẹp hơn bây giờ được bao nhiêu.
Nếu đã như vậy, sao không chọn một con đường khác rồi đi đến cùng chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận