Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 457. Trước khi hạ màn (4)

Chương 457. Trước khi hạ màn (4)
Ngay tại lúc Lưu Ngọc đang suy nghĩ, Kim Đan trưởng lão ở phía bên trên lên tiếng.
Chỉ thấy Nghiêm Thế Khoan trưởng lão cùng Tôn Trạch Khôn trưởng lão liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu với nhau, sau đó Nghiêm trưởng lão lên tiếng phân phó:
“Được rồi, Ngô sư điệt, ngươi lui xuống nghe lệnh.”
Ngô Ngọc Hạm hành lễ xong, sau đó theo lời dặn lùi về một bên, trở về vị trí ngồi lúc đầu.
Một lát sau, Nghiêm trưởng lão đứng dậy, thắt lưng thẳng tắp, một tay chắp sau lưng một tay vuốt nhẹ chòm rây, chậm rãi lên tiếng:
“Nguyên nhân cuộc hỗn chiến giữa các châu, các tông môn trong Tu Tiên Giới ở Sở quốc, đồng thời còn càn quét cả Sở quốc, ta tin rằng các vị đang có mặt ở đây đều biết rõ, lão phu sẽ không nhiều lời nữa.”
Giọng nói của lão tràn đầy khí thế, kèm theo vẻ uy nghiêm nhàn nhạt nhuốm màu năm tháng, truyền khắp trong điện.
Nghiêm trưởng lão nói đến đây bỗng khựng lại một lúc, giống như là đang sắp xếp lại ngôn ngữ, qua hai ba hơi thở mới nói tiếp:
“Trận chiến này đã duy trì suốt hai ba chục năm, thương vong nhiều vô số kể.”
“Rất nhiều đồng đạo, đệ tử, người thân của chúng ta đều ngã xuống cũng vì điều này, Thanh châu cũng bởi vì vậy mà chịu đựng đủ nỗi khổ loạn lạc chiến tranh.”
“Tu sĩ Luyện Khí bên trong liên quân đã ngã xuống hơn một vạn năm ngàn người, tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng ngã xuống gần một trăm năm mươi người, thương vong vô cùng nặng nề.”
“Nhưng bên ta thương vong nặng nề, trận doanh tông môn khác sao có thể sống dễ chịu? Thương vong của Hợp Hoan Môn Kính châu cũng phải càng thêm nghiêm trọng!”
Nói tới đây, Nghiêm trưởng lão nhìn về phương hướng của Hợp Hoan Môn Kính châu, trong mắt lóe lên hàn quang,
“Hợp Hoan Môn đáng chết!”
“Nếu như có tên giặc Hợp Hoan Môn nào rơi vào trong tay của ta, nhất định phải thiên đao vạn quả, sau đó rút hồn luyện phách, để hắn ta muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!”
Trong điện có truyền nhân, đệ tử, hoặc là người thân của tu sĩ chết ở trong tay của Hợp Hoan Môn, trong lòng hận ý ngập trời, nghe thấy lời này thì không kiểm nén được tâm tình, hai mắt đỏ bừng cắn chặt răng, lập lời thề nhất định phải báo mối thù này!
Đối thủ chính của Nguyên Dương Tông chính là Hợp Hoan Môn, nhưng chiến tranh đã trải qua hai mươi mấy năm, không những chỉ có Nguyên Dương Tông, rất nhiều thế lực phụ thuộc cũng có tộc nhân, đệ tử chết trong tay của Hợp Hoan Môn, cho nên cũng khắc sâu mối thù với Hợp Hoan Môn.
Trong lúc nhất thời, trong điện dần nháo nhào lên, rất nhiều tu sĩ đều trở nên có cùng chung mối thù, thậm chí còn ở ngay tại chỗ tuyên bố muốn đi tìm Hợp Hoan Môn trả thù.
Nghiêm trưởng lão nhìn thấy tình hình như vậy thì không lên tiếng ngăn cản ngay lập tức, mà lão cùng với Tôn trưởng lão và Chu trưởng lão trên mặt ai nấy đều lộ ra một ý cười, trong lòng ai nấy cũng ngầm hiểu lẫn nhau.
Đợi đến sau khi một vài tu sĩ đã trút hết ra, Nghiêm trưởng lão mới phất tay ra hiệu im lặng, đồng thời cũng phóng xuất ra một cỗ Linh áp cực lớn của Kim Đan kỳ, áp chế những tu sĩ “không nghe lời” kia.
Lúc này, trong điện lại lần nữa yên tĩnh trở lại.
Lưu Ngọc thờ ơ làm thinh, trong lòng hắn không hề dao động, hắn một thân một mình không có vướng bận, đương nhiên không cần phải đau thương và cảm thán cho những tu sĩ xa lạ đã chết đi kia.
Giờ đây, chết đi vô cùng đơn giản, đã không đủ sức khiến cho hắn xúc động nữa.
Cho dù người chết đi có là đồng môn, hoặc là người thân thuộc nhất.
“Thực lực giữa ngũ đại tông môn và lục châu tương đương nhau, nếu như tiếp tục đánh, không đến giờ khắc cuối cùng rất khó để phân ra kết quả.”
“Mà như vậy chắc chắn sẽ làm lung lay căn cư của thế lực các châu, nếu như thương vong trầm trọng, khó tránh khỏi sẽ khiến cho Tu Tiên Giới của các quốc gia khác lợi dụng sơ hở, thừa dịp mà phát động xâm lược.”
Cho nên vì tính toán tương lai sau này của Tu Tiên Giới Sở quốc, ngũ đại tông môn cùng quyết định tạm thời buông bỏ thù hận và tranh chấp, dừng lại, kết thúc chiến tranh Tu Tiên Giới.”
“Tại Hàn Vụ đại doanh triển khai đàm phán, phân chia hạn ngạch mỏ quặng Linh Thạch Hàn Vụ cho mỗi tông.”
“Cái chư vị có mặt, theo ta đi đến Hàn Vụ đại doanh, tăng cường thanh thế có lẽ là kế sách vẹn toàn.”
“Các ngươi có thể chứng kiến, trận chiến Tu Tiên Giới duy trì hai mươi mấy năm đã kết thúc.”
Nghiêm trưởng lão nghiêm túc nói từng chữ, nói ra quyết định đến từ cấp bậc cao nhất của tông môn, cùng với mục đích triệu tập nhiều tu sĩ trúc cơ đến như vậy.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?”
Các tu sĩ trong điện nghe thấy thông tin này, ai nấy đều có những biểu hiện khác nhau.
Một số ít tu sĩ vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi đau khổ khi mất đi truyền nhân, đệ tử và người thân, trong ánh mắt lộ vẻ đau khổ và chết lặng, vì vậy thờ ơ không chút động lòng đối với chuyện này.
Phần lớn tu sĩ thì lại tỏ ra vui sướng, sự vui sướng của việc sống sót sau chiến tranh giống như cởi bỏ đi gánh nặng trầm trọng nào đó, cả người cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận