Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 699. Tạm biệt Cổ Khuyết Thành

Chương 699. Tạm biệt Cổ Khuyết Thành
Nhưng hắn vẫn có rất nhiều con át chủ bài chưa từng vận dụng, nếu có tu sĩ có ác ý tưởng rằng đây chính là toàn bộ thực lực của hắn, đến lúc đó chắc chắn sẽ có một “bất ngờ” thật to.
Bày ra thực lực, nhưng lại không bày ra toàn bộ thực lực, không có tu sĩ nào có thể biết được toàn bộ thực lực của hắn,
Trừ khi, là kẻ chết đi.
“Thanh Dương tự biết thực lực của mình không đủ, có khả năng gặp phải tình huống không thể ứng phó được, đến lúc đó vẫn còn mời đại sư tỷ ra tay tương trợ!”
Lưu Ngọc nói một cách “trịnh trọng”.
Câu nói này nửa thật nửa giả, chẳng qua cũng là một đường lui mà thôi.
Suy cho cùng so với những đồng môn quen mặt, thì đệ tử cùng một sư tôn, đương nhiên sẽ càng thân cận hơn.
Nếu như thật sự xảy ra tình huống bất ngờ, khả năng vị đại sư tỷ này bằng lòng ra tay giúp đỡ chắc chắn là lớn nhất, lúc này tiêm một mũi dự phòng, cũng coi như là phòng bị tránh tai họa.
“Sư đệ yên tâm, nếu như đến lúc thật sự cần đến, ta nhất định sẽ không trơ mắt đứng nhìn.”
Lý Bất Ngữ khẽ gật đầu, nghiêm túc đáp lại.
Nàng ta thoạt nhìn không giống như hạng người ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, dường như là thật sự ghi tạc lời hứa hẹn này vào trong lòng.
“Đa tạ sư tỷ, nếu như thật sự đến lúc cần sư tỷ ra tay, Thanh Dương ắt có hậu tạ!”
Lưu Ngọc thuận thế nói tới, cho dù có cần đến nàng ta hay không, lúc này lập tức tỏ ý cảm tạ trước đã.
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, lại có vài người đi tới thương lượng với Lý Bất Ngữ, Lưu Ngọc nghe được vài câu, rồi cũng rời đi.
Với tư cách là đệ tử dòng chính Lý gia cực kỳ hưng thịnh ở bên trong tông, bản thân Lý Bất Ngữ vừa có cảnh giới cao thâm thực lực cường đại, cho nên địa vị trong mười hai lĩnh đội cũng coi như là thuộc về cao nhất, đương nhiên có vài người muốn hợp tác với nàng ta.
Nhưng thấy vẻ thất vọng trên mặt bọn họ, chắc hẳn là không được suôn sẻ rồi sao?
Là một trong hai người khiêu chiến thượng vị, giữa Lưu Ngọc và những tu sĩ trực tiếp được bổ nhiệm làm lĩnh đội mơ hồ có một tầng xa cách.
Ngoại trừ đại sư tỷ Lý Bất Ngữ ra, chín người kia gần như duy trì vẻ mặt khách khí, nhưng bên trong sự khách khí đó là sự lạnh nhạt và xa lánh một cách sâu sắc, không có ý tứ muốn giao lưu sâu hơn.
Mà Vệ Tiểu Cầm cũng khiêu chiến thượng vị như thế, cũng gặp tình huống hệt như hắn, cũng mơ hồ bị số đông bài trừ ở bên ngoài
Trong lúc đang suy nghĩ, nữ nhân này vừa lúc đi tới, hai người có trải nghiệm như nhau, đương nhiên lúc giao lưu cũng thuận lợi hơn, cũng đạt tới “đồng minh” trong lời nói.
Trong lúc bất tri bất giác, cửa lớn của phủ Thành Chủ đã gần đến trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn ngủi giữa các lĩnh đội cũng đã trao đổi được tương đối.
Ai nấy đều tạm biệt rồi rời đi, chỉ là trong túi trữ vật lại có nhiều thêm mười mấy tấm Truyền âm phù yên lặng nằm đó, không biết có thể phát huy hết công dụng của nó hay không.
Suy cho cùng tình thế đa dạng tha hương nơi dị quốc, cho dù có lòng giúp đỡ lẫn nhau, cũng phải suy xét đến rất nhiều nhân tố khác.

Rời khỏi phủ Thành Chủ, bước chân của Lưu Ngọc cũng không hề dừng lại, trực tiếp đi về địa điểm tụ tập của tiểu đội đã được hẹn sẵn trước đó.
Tạm thời động phủ không hề để lại thứ gì, cũng không có bất kỳ vật gì nhiễm phải khí tức của mình, thời gian còn khá ít nên hắn cũng lười đi thu dọn.
“Lưu sư huynh (Thanh Dương sư huynh).”
Thành viên của tiểu đội bao gồm bốn người Giang Thu Thủy, Nhan Khai, Thôi Lượng, Lãnh Nguyệt Tâm đều đứng dậy, miệng hô to chào hắn.
“Không cần đa lễ, đều ngồi xuống đi.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, theo lẽ tự nhiên ngồi xuống ở vị trí chủ vị.
Các tu sĩ có suy nghĩ khác nhau, thành viên càng nhiều sẽ càng phức tạp, nếu như có hai ba tu sĩ vô cùng quen thuộc tụ lại cùng nhau, có thể khoác lác uống rượu tùy ý nói đủ chuyện trên trời dưới đất.
Nhưng trong tiểu đội năm người, vẫn có người mới gia nhập ngày hôm nay, hiển nhiên là vẫn chưa quen thuộc đến mức độ đó.
Cho nên trong lúc nhất thời, cục diện trở nên vắng lặng đi.
Lãnh Nguyệt Tâm, Thôi Lượng nhắm mắt dưỡng thần, Giang Thu Thủy đang thưởng thức pháp khí mới nhận được, Nhan Khai uống linh trà, ánh mắt đảo nhìn xung quanh không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Lưu Ngọc thấy vậy cũng không có ý xen vào, dù sao năm người cũng không phải là người có cùng chí hướng tụ lại cùng nhau, chỉ cần bảo đảm mình có quyền phát ngôn tuyệt đối ở trong đội ngũ, bọn họ hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của mình cũng đã đủ rồi.
Cả tầng đỉnh của tòa trà lâu này chỉ có một bàn của bọn họ, vị trí mở của trà lâu hết sức thích hợp, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy những con đường dài.
Lưu Ngọc một mình đi đến trước cửa sổ, ánh mắt đảo xuống nhìn bên dưới.
Chỉ thấy hiện tại trong thành đã là một mảnh “hỗn loạn.”
Đội tuần tra, đội Chấp Pháp do đệ tử của ngũ tông tạo thành đang đi thanh lý tu sĩ của từng nhà trong thành, đuổi họ ra khỏi nhà, trục xuất ra khỏi thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận