Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 670. Đạt được truyền thừa

Chương 670. Đạt được truyền thừa
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
"Chỉ là nếu Hoàng đạo hữu không nguyện ý, Lưu mỗ cũng không miễn cưỡng."
"Chúng ta còn gánh vác trách nhiệm liên minh, cũng sẽ không tiếp tục trò chuyện chơi như này nữa."
"Muốn ở chỗ nào xem xét kỹ càng, xem thử coi có tặc tử Bạch Vân Quan ẩn thân hay không!"
Lưu Ngọc nói xong, ý vị thâm trường nhìn Hoàng An, trong lời nói khi đọc tới hai chữ tặc tử còn cố ý nhấn mạnh thêm, hiển nhiên là có thâm ý khác.
Giang Thu Thủy, Nhan Khai nghe thấy lời này, không chút dấu vết tiến lên một bước, thái độ không cần nói cũng biết.
Bọn họ thân là tu sĩ đại tông môn Nguyên Dương Tông thế này, đối mặt với tu sĩ xuất thân nhỏ, hoặc là tán tu độc lai độc vãng, tự nhiên có loại cảm giác gọi là ưu việt.
Đây chính là kiêu ngạo của đệ tử tông môn khi có thứ tự truyền thừa, đông đảo tài nguyên.
Chính là vì loại kiêu ngạo này, khi đối mặt với tu sĩ không cùng tôn môn, hiếm khi sinh ra cảm giác thật sự tán đồng.
Bọn họ sẽ có một loại ăn ý không hẹn mà gặp, sau đó ý thức được rồi chèn ép những tu sĩ không cùng tông môn, không muốn nhìn thấy họ bật dậy.
Đây chính là thái độ của mấy người đã có lợi ích khi đối mặt với những "Sợi cỏ" trong tiềm thức này.
Hoàng An nghe vậy, sắc mặt lập tức khó coi, song quyền trong tay áo siết chặt, lại chỉ có thể vô lực thả ra.
Bởi vì gã tận mắt nhìn thấy thực lực của Lưu Ngọc, hình tượng mạnh mẽ đánh giết nam tu mặt sói còn rõ mồn một trước mặt, mặc dù trận pháp hộ vệ đan phường Hoàng Thị vẫn còn vận hành, nhưng không thể nào mang tới cảm giác an toàn cho gã.
Huống hồ, sau lưng ba người này còn là Nguyên Dương Tông của Sở quốc.
Người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu!
Trong lòng Hoàng An hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể chán nản thở dài, miễn cưỡng nói:
"Có gì không thể?"
"Ba vị đạo hữu ra tay giúp đỡ có ơn, lão phu không thể báo đáp, chỉ một phần truyền thừa luyện đan, sao có thể bảo là đủ chứ?"
"Nếu đạo hữu đã có hứng thú với đan đạo, cứ việc cầm về xem là được!"
Gã nói xong, tỏ vẻ hào phóng, đứng tại chỗ móc hai ngọc giản ra, mở trận pháp để nhân viên cửa tiệm đưa ra ngoài.
Lưu Ngọc với thực lực và địa vị đều là ở thế cường mạnh một phương, cũng không cần lá mặt lá trái với đối phương, hoặc là cảm thấy cố kỵ với đối phương.
Thoải mái tiếp nhận hai Ngọc Giản, đồng thời trực tiếp tra xét, hoàn toàn không để ý sắc mặt khó coi của gã.
"Không tệ, chính là một phần truyền thừa luyện đan hoàn chỉnh."
"Đa tạ Hoàng đạo hữu hào phóng thành toàn!"
"Khoảng thời gian tiếp theo, khu vực này đều thuộc sự quản lý của chúng ta, nếu đạo hữu có gặp phải vấn đề gì khó khăn, cứ việc tới phủ Thành Chủ tìm ta."
Sau khi xác nhận truyền thừa luyện đan không có vấn đề, tâm trạng Lưu Ngọc thật tốt, lời lẽ trong miệng cũng không hề keo kiệt vun chút lợi ích phí tổn.
Hắn có một ưu điểm, đó chính là bình thường khi nhận được chỗ tốt thì việc gì cũng sẽ làm, sẽ không lật lọng.
Đúng là có thể tới tìm hắn để giải quyết vấn đề, dưới tình huống bình thường cũng có thể cho chút chỗ tốt, nhưng chỉ giới hạn bên trong vài việc thôi, nếu như vấn đề quá khó khăn hay quá phức tạp, thì sẽ có phương pháp từ chối ngay.
Ví dụ như nói hắn không có ở đó, hoặc là nói đang chấp hành nhiệm vụ liên minh, không rảnh tay.
"Không sao, không sao, đến lúc đó lão phu nhất định sẽ không khách khí."
Trên mặt Hoàng An lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói.
"Ừm, cứ như vậy đi."
"Chúng ta còn chuyện quan trọng, không tiện ở lâu, cáo từ!"
Lưu Ngọc nói xong thì chắp tay, không đợi gã đáp lời đã quay người rời đi.
Giang Thu Thủy, Nhan Khai thấy thế, cũng chắp tay đi theo phía sau.
"Ba vị đạo hữu đi thong thả."
Hoàng An chắp tay ôm quyền, duy trì gương mặt tươi cười, dõi mắt nhìn theo ba người đi càng ngày càng xa.
Mãi cho tới khi ba người đi xa hẳn, sắc mặt của gã lập tức trầm xuống.
Có thể khéo để cướp đoạt như vậy, đương nhiên sẽ có hậu hoạn, chỗ này, Lưu Ngọc cũng biết rõ trong lòng.
Nhưng trên con đường tu tiên, làm gì có chuyện ngươi tốt mà ta cũng tốt, thuận buồm xuôi gió cơ chứ?
Hôm nay làm ra hành động này, hắn không chút hối hận!
Trên đường trở về Cổ Khuyết Thành, các trưởng lão phát xuống một viên Ngọc Giản, ghi chú cơ bản từng cấp bậc thế lực và đoàn thể từ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, để tất cả đệ tử khi hành động có dự kiến trước trong lòng.
Hoàng gia Cổ Khuyết Thành, chính là bắt nguồn từ Hoàng An, tu sĩ toàn bộ cộng thêm phàm nhân chỉ có mấy trăm người, ngay cả một gia tộc tu tiên cũng không bằng.
Loại đoàn thể nhỏ như này, bây giờ Lưu Ngọc vốn không coi trọng, nếu Hoàng An muốn trả thù, vậy tiện tay diệt đi là được.
Mạnh mẽ thì có phương thức làm việc lớn mạnh theo, yếu ớt thì có cách thức làm việc yếu lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận